Chương 11

Vẻ mặt hắn thật sự rất đứng đắn, cũng có thể nói là mặt không chút thay đổi thoạt nhìn rất có sức thuyết phục.

Vân Mộ Thu nghi hoặc [Chẳng lẽ vận khí của ta quá kém, vừa vặn ăn phải quả đặc biệt chua?]

Kỳ Chiết nhìn tiểu thế tử nửa tin nửa ngờ cắm một viên sơn tra cho vào trong miệng, khó khăn cắn hai ba cái, sắc mặt không ngừng vặn vẹo.

Thật con mẹ nó chua chết mà, nhân vật phản diện quả nhiên là đại biếи ŧɦái, cái này cũng có thể mặt không chút thay đổi ăn vào, thật muốn chết, chua chết ta mất]

Vẻ mặt tiểu thế tử vặn vẹo hai ba giây, bỗng nhiên kiệt lực khống chế vẻ mặt bình thản.

[Không được, ta không thể thua, đại nhân vật phản diện còn nhìn chằm chằm đây, ta nhất định phải ưu nhã tự nhiên, tuyệt không thể để cho hắn cảm thấy ta yếu hơn so với hắn!]

[Ta có thể, ta có thể làm được!]

Thiếu niên mắt sáng long lanh, lúc nhìn người trong mắt luôn thích cười lấp lánh, đơn thuần vô hại giống như một con chó con.

Giờ phút này vẫn ưỡn ngực ở trong lòng động viên mình, dáng vẻ phô trương thanh thế làm cho Kỳ Chiết bỗng nhiên nhớ tới lúc ban đầu nhìn thấy Ngân Lang, nó cũng làm bộ giương nanh trừng người như vậy.

Ngay cả sói con đứng lên cũng có chút vất vả, da lông nhăn nhúm rúm ró, con ngươi lại lóe sáng.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên nhu hòa, bên tai lại nghe thấy.

[Chờ ta lên làm hoàng thượng, chuyện đầu tiên là sẽ để đại nhân vật phản diện trồng cây sơn tra cho ta! Trồng thành thật nhiều ngọn núi, lúc nào trồng ra sơn tra ngọt thì lúc đó mới có thể nghỉ ngơi, mệt chết hắn đi!]

Sắc mặt Kỳ Chiết khẽ biến, gần như không thể nhận ra mà nhìn lướt qua vị thiếu niên "Hùng tâm tráng chí" này, đại khái là có chút ngoài ý muốn, chuyện thứ nhất sau khi tiểu thế tử leo lên ngôi vị hoàng đế lại không phải hạ lệnh xử tử hắn.

Chém cỏ không trừ tận gốc, rốt cuộc tiểu thế tử vẫn con rất trẻ.

Bóng cây lay động, ánh sáng nhỏ xuyên thấu qua khe hở cành lá rơi xuống, lung lay giống như sao lấp lánh.

Một ảnh vệ vội vàng như lửa xém lông mày nhảy xuống từ trên cây, bớt chút thời gian ném tới ánh mắt tiếc hận với Trường Minh. "Chủ tử, Đạo Ly và Phi Giao đánh nhau, đập hỏng móng ngựa móng trước rồi.”

Kỳ Chiết: "......”

Trường Minh: "......”

Đạo Ly chính là ái mã của Kỳ Chiết, từ ngày sinh ra cổ đã nhỏ, lông màu đen nhạt, chính là lương câu* của Đột Quyết trước đây. Phi Giao còn lại là đại mã màu đỏ thẫm ở ngoài cửa Hoài vương phủ oán hận Đạo Ly sáng nay, cũng là tọa kỵ của Trường Minh, hãn huyết bảo mã truyền đến từ Tây Vực.

(良驹: ngựa tốt)

Kỳ Chiết khó hiểu: "Sao lại bị hỏng?”

Ảnh vệ đến báo trước đã viết xong bản thảo, lời ít ý nhiều kể lại quá trình đánh nhau của hai con ngựa. "Đạo Ly đá Phi Giao, Phi Giao ngã trước khi nó đá trúng, Đạo Ly chưa kịp thu móng đá lên trên cây, chúng ta giúp nó lấy móng xuống, một cái đinh trên móng ngựa bị móc ra, xong, hỏng rồi.”

“Phi Giao ngã?" Trường Minh hỏi nhanh hơn Kỳ Chiết.

Ảnh vệ gật đầu, không khỏi cảm khái nói: "Nó đánh không lại Đạo Ly.”

Trường Minh nhất thời nhìn về phía Kỳ Chiết, ánh mắt sâu kín, có thể so với oán quỷ.