Từ sau khi mở quầy bán bánh cuộn, ngày nào Nhan Yên cũng phải ăn mấy cái bánh cô làm không đẹp, ngán tới muốn nôn rồi.
Nhan Quốc Hoa im lặng không nói, cầm chỗ bột đó vào bếp, sau đó nhanh chóng bưng ra ba món ăn một món canh.
Liếc qua không thấy cái bánh bột ngô thái sợi đáng sợ đó, Hoàng Tú Lan định cười thì bỗng khựng lại, nhìn tô canh màu sắc kì lạ bên cạnh.
Vẻ mặt Hoàng Tú Lan tỏ ra chán ghét, ba món khác đều được bà “sủng hạnh”, chỉ có cái món canh bột thịt nấm này bị đày vào lãnh cung, không hề được ân sủng.
Ông bà nói qua được mùng một, chạy không thoát mười lăm.
Sáng sớm, Nhan Quốc Hoa trổ hết tài nghệ nấu nướng của mình ra, Hoàng Tú Lan thích ăn canh cà chua trứng, ông đặc biệt làm cho vợ mình tô bánh bột chan nước dùng cà chua trứng gà dăm bông.
Khi nhìn thấy đồ ăn sáng, Hoàng Tú Lan từ chối ngay.
Hoàng Tú Lan nghệt mặt ra: “Tôi không ăn điểm tâm ông làm, tôi muốn gọi đồ ăn ngoài.”
Nhan Quốc Hoa nhíu mày: “Đồ ăn ở ngoài ai biết dơ hay sạch, đồ ở nhà làm vừa sạch lại vừa tốt cho sức khỏe. Vợ à, bà nếm thử đi.”
Hoàng Tú Lan không lay chuyển được chồng mình, nếm thử một miếng. Ý, cũng không tệ.
Cà chua đỏ rực xào ra nước, đập thêm trứng gà đã đánh tan, nước súp chua chua ngọt ngọt khai vị rất tốt, bột cán dẹp nhai vào rất dẻo, còn có hương thơm lúa mạch bên trong.
Dỗ vợ mình ăn xong tô bánh bột, Nhan Quốc Hoa vô cùng hài lòng tay nghề nấu ăn của mình, khiến cho ông vô cùng có cảm giác thành tựu.
Bên ngoài, bầu trời âm u.
Hoàng Tú Lan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió mạnh thét gào, mây đen cuồn cuộn, xoay đầu nhìn con gái mình đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi trong nhà:
“Hôm nay hình như dự báo thời tiết nói có mưa, con còn định dọn hàng à?”
Nhan Yên: “Hôm nay con không đi.”
Hoàng Tú Lan thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngày mai không cần phải ăn bánh bột ngô hay cháo bột ngô nữa rồi.
Buổi chiều, Nhan Yên cùng với ba ra chợ mua một mớ xương sườn, thịt bò, chuẩn bị một bàn đồ ngon thịnh soạn.
Mấy hôm nay toàn ăn bột nhão, quả thực là nên cải thiện bữa ăn.
Nhan Quốc Hoa kêu ông chủ tiệm thịt heo chặt hai khúc xương sườn, quay đầu lại ngồi lựa thịt ba chỉ ngon.
Khi Nhan Yên cầm một túi gà rán quay lại, thấy ba mình xách hai cái túi nhựa, giơ điện thoại lên định quét mã trả tiền.
“Đợi chút.”
Nhan Yên ngăn cản động tác trả tiền của ba, cô đi lên hỏi thử hai túi đó là gì.
Nhan Quốc Hoa khó hiểu trả lời: “Đây là thịt ba chỉ, còn đây là hai miếng sườn ba vừa mua.”
Nhan yên cầm túi sườn mở ra ngửi thử: “Có mùi lạ, không được tươi.”
Nhan Quốc Hoa vô thức phản đối: “Sao được chứ, ba tự tay lựa, rất tươi. Đều là sườn ngon, ủa, có mùi lạ thật…”:
Không nói gì hết, Nhan Quốc Hoa đổ bịch xương lên lại quầy, nhìn kỹ một chút, suýt tí thì tức điên.
Trong túi bị độn không ít xương gì đó với vài cục thịt, chỉ có hai ba cục sườn, nhìn vô cùng đáng thương.
Nhan Yên từng nghe nói nhiều người bán hàng bất lương có thể thay mận đổi đào, thần không biết quỷ không hay tráo đồ của khách.
Cô xốc tấm thớt dày của người bán lên, quả nhiên nhìn thấy xương sườn đã bị đánh tráo.
Lúc ấy Nhan Quốc Hoa nổi khùng rồi, ngay lập tức đi tìm nhân viên quản lý thị trường, đối phương cũng bày tỏ nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý loại buôn bán gian dối này.
Kết quả là ông chủ quán thịt heo bị phạt tiền, mặc “hoàng mã giáp”, trên quầy bị phủ lên tấm thẻ màu vàng vô cùng bắt mắt, nhắc nhở khách hàng cẩn thận, quầy này từng xảy ra tình huống gian dối.
Hai ba con cô tới tiệm khác mua sườn và thịt ba chỉ, trên đường quay về, Nhan Quốc Hoa hỏi chuyện khiến mình hoang mang nhất:
“Sao con biết sườn bị tráo rồi?”
Nhan Yên đảo mắt: “Con nhìn thấy động tác tráo hàng của ông ta.”