Chương 47

Ruột heo rất thúi, chỉ sơ chế đầu thỏ, đầu vịt với cật heo thôi, Nhan Yên đã chịu đủ tàn phá, ruột heo à, ôi, không được, kiên quyết không thể nhẹ dạ!

Thẩm Viên: "Ruột heo kho không thúi, ăn rất thơm."

Nhan Yên nghệt mặt ra: "Tôi từ chối."

Thẩm Viên liếc nhìn Uất Nam Tri, làn da Uất Nam Tri nõn nà, khuôn mặt sáng rực rỡ động lòng người, mi tâm cau lại, giống như hoa đào tháng ba tươi đẹp bị gió mưa thổi qua, khiến người ta không đành lòng.

Trong mắt Úc Nam Tri óng ánh nước, nhẹ nhàng nhìn lại: "Chị chủ, không suy xét làm ruột heo kho thật sao?"

Mỹ nhân liếc nhìn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, Nhan Yên thoáng chốc không đành lòng từ chối, như bị ma quỷ ám gật đầu: "Vậy tôi, thử xem?"

Thẩm Viên vui sướиɠ hài lòng, lần trước Nhan Yên nhìn Uất Nam Tri mấy lần, cô ấy đã biết chắc chắn người này thích người đẹp.

Quả nhiên, ahaha, mưu kế đã thực hiện được, nghĩ đến sắp có thể ăn được ruột heo ngon lành, trong lòng Thẩm Viên khỏi phải nói thư thái cỡ nào.

Trước khi đi, Thẩm Viên còn không quên nhắc nhở Nhan Yên tiến độ trồng nấm: "Hy vọng có thể ăn được nấm tươi thật nhanh, tin rằng chị chủ Nhan đáng yêu sẽ không để chúng tôi thất vọng, đúng không!"

Nhan Yên có cảm giác như mình bị lừa gạt, thế nhưng các cô ấy gọi cô là chị chủ đáng yêu ư!

Nhan Yên: "Được, tôi hỏi thử giúp các cô, có tin tức chắc chắn, sẽ ngay lập tức thông báo với mọi người trong nhóm."

"Ông ơi bà ơi, vậy chúng cháu về trường học trước." Sau khi vẫy tay tạm biệt ông bà ngoại Nhan Yên, Thẩm Viên và bạn cùng phòng của cô ấy bèn rời đi.

Vốn tưởng rằng ngày đầu khai trương, buôn bán sẽ không quá tốt, dù sao vị trí cửa hàng không lý tưởng, lượng người không bằng phố ăn vặt.

Lúc Thẩm Viên và bạn cùng phòng của cô ấy rời đi, lục tục có thêm mấy dòng người tới nữa, mấy phút sau, trong tiệm bắt đầu xếp thành hàng dài.

Lúc bận rộn, ông bà ngoại sẽ làm trợ thủ cho Nhan Yên, chờ Nhan Yên đóng gói hộp dùng một lần, ông ngoại tròng vào túi nhựa, tiết kiệm không ít thời gian.

Bà ngoại thì pha sữa đậu nành đậu phộng ở quầy pha chế, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu với khách đang xếp hàng trong quán .

Bình thường bày sạp chưa tới hai tiếng, đã bán hết toàn bộ món kho với bánh cuộn trái cây, ngày hôm nay Nhan Yên chỉ tốn thêm nửa tiếng.

Sau hai tiếng rưỡi, cô dọn dẹp đồ làm bếp, chuẩn bị đóng cửa quán.

Ông ngoại đi qua muốn phụ một tay, bị Nhan Yên ấn ngồi xuống ghế chéo: "Mình cháu làm được."

Dọn dẹp đồ dùng và nhà bếp xong xuôi, sắc trời vẫn chưa tối lắm, Nhan Yên khóa xe điện ba bánh lại, chuẩn bị đưa hai ông bà cụ về nhà.

Một dàn bước chân hỗn bước tới gần, theo sau là tiếng người thở hổn hển: "Tôi không tới trễ chứ!"

Nhan Yên: "Bán hết rồi, hôm nay không bán nữa."

"Tôi đến không phải để mua món kho, tôi bảo người ta tặng lẵng hoa khai trương, Tống Thành còn nhớ không, anh của tôi, anh ấy đang ở nơi khác, nghe nói cô mở cửa tiệm, cố ý bảo tôi tặng lẵng hoa."

Nhan Yên có hơi ngơ ngác.

Tống Thành, cô nhớ là một kẻ cầm đầu của băng xăm hình, vóc người cao lớn, thích xiên cật ăn thỏ.

Lại nói, đối phương đã lâu không tới, cô và Tống Thành lại không tính là bạn bè, anh ta tặng lẵng hoa làm cái gì, không phải lãng phí tiền sao?

Đã nộp nửa năm tiền thuê, Nhan Yên nghèo mạt rệp, túi còn sạch sẽ hơn mặt, hai đồng chí Nhan Quốc Hoa Hoàng Tú Lan tặng lẵng hoa cho cô, Nhan Yên lập tức từ chối, dù sao cô thiếu tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Một cái lẵng hoa bảy mươi, tám mươi, đắt tiền thì hơn trăm, chỉ là một hình thức, không thể ăn không thể uống, không nhất thiết phải mua.

Kết quả quay đầu lại ông bà ngoại đã tặng cô hai cái, một hai trăm đổ xuống sông xuống biển, Nhan Yên rất nhức nhối!

Được rồi, lần này thiếu nợ ân tình của Tống Thành.