Chương 46

Hai thực khách ôm theo sự tò mò cùng nhau tiến vào, đi vào trong cửa tiệm, không thấy máy pha trà sữa, mà bày nhiều loại nồi inox nột cách chỉnh tề.

Chưa tới thời gian kinh doanh, nên Nhan Yên ở sau bếp làm việc, giơ tay lau lớp mồ hôi mỏng giữa trán, sau này chiến trường của cô chuyển từ nhà đến cửa tiệm, không cần tiếp tục phải chuyển qua chuyển lại.

Khi đang thu dọn hộp đóng gói, Nhan Yên nghe thấy tiếng bước chân, bèn ló đầu ra từ trong nhà bếp: "Vẫn chưa bắt đầu bán đâu."

Hai cô bé hai mặt nhìn nhau: "A, có lâu lắm không?"

Nhan Yên đi vào trong nhà bếp xem thử, thức ăn đã kho chín, đang đợi thấm vị thôi: "Còn cần gần mười phút, không lâu lắm, có thể vào trong cửa hàng chờ một lát nhé."

Hai cô bé trăm miệng một lời: "Không sao đâu, chúng em thong thả."

Mành nhà bếp được đẩy ra, bên trong có một bà lão hòa ái hiền lành đi ra, bưng hai ly thức uống nóng tới: "Sữa đậu nành mới pha, không cần trả tiền, các cháu nếm thử, cẩn thận phỏng."

"Cháu cảm ơn bà."

Các cô ấy đều tự tìm ghế cao chỗ quầy pha chế ngồi, chơi điện thoại di động, đúng lúc cảm thấy khát nước, cắm ống hút mở bọc, nhấp một hớp nhỏ, khá nóng, hương đậu phộng và vị ngọt thanh của sữa đậu nhành lan tỏa nồng đậm giữa răng môi, bỏ thêm đường trắng, uống khá ngọt, vị trong thơm.

"Sữa đậu nành này trông rất đặc, uống ngon thật, ngon hơn sữa đậu nành nhạt như nước ốc tớ mua ở bên ngoài nhiều."

"Thật hả, tớ cũng nếm thử."

Nhan Yên ghé tai nghe hai cô gái bên ngoài nói chuyện, Nhan Yên nở nụ cười: "Ông ngoại, các cô ấy khen sữa đậu nành ông nấu rất ngon kìa."

Ông cụ đắc ý nhướng nhướng mày: "Đương nhiên, sữa đậu nành ông nấu bỏ thêm đậu phộng, đậu nành, hạt mè, dưỡng sinh mượt tóc, cũng rất ngon, có dinh dưỡng hơn thứ trà sữa rác sữa không ra sữa trà không ra trà nhiều."

Bà cụ nâng trà sữa mυ"ŧ uống, nhướng lông mày: "Bớt quản tôi, được uống trà sữa, tôi rất thích."

Y như bà già ngoan cố vậy, vẻ mặt ông ngoại hiện lên sự bất đắc dĩ.

Trong chốc lát, Nhan Yên vén rèm lên, nói với khách trong sảnh có thể mở bán rồi.

"Em thấy trong nhóm có món mới xiên thỏ viên, cho em chân vịt, xương đòn vịt, với món mới xiên thức ăn chay mỗi loại một phần, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Nhan Yên vừa bỏ vào trong hộp đóng gói, vừa nói: "Xiên thỏ viên cay 10 đồng 3 xiên, chân vịt 3 đồng một cái, xương đòn vịt 3 đồng một cái, thức ăn chay mới thêm cải thảo và đậu rang, mỗi xiên một đồng, tổng cộng là 18 đồng. Tiêu đủ 15 đồng, tặng một ly sữa đậu nành thêm đậu phộng."

Cô bé xua tay: "Không cần, vừa nãy đã cho rồi."

Nhan Yên mỉm cười: "Vừa nãy là bà ngoại chị tặng."

Cô gái không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

Bạn của cô gái gọi hai cái đầu thỏ, cải thảo với đậu rang mỗi loại hai xiên.

"Chị chủ, đầu thỏ nhà chị thơm quá, chỉ là em cảm thấy vẫn chưa đủ cay, thỏ thỏ đáng yêu như vậy, đương nhiên phải thêm cay, thêm thật cay, có thể thêm ít bột ớt đặc chế của chị giúp em không?"

Nhan Yên thoải mái nói: "Đương nhiên có thể, nhưng cái này rất cay nha!"

"Không sao, em thích ăn cay lắm, không cay không vui."

Còn nói: "Tuy rằng đầu thỏ nhà các chị thật sự rất thơm, có muốn suy xét khai thác món mới không, em muốn ăn ruột heo kho."

Không chờ Nhan Yên mở miệng từ chối, thì nghe thấy từ cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Ruột heo, ruột heo kho hả, hôm nay có ruột heo kho sao, bán thế nào, tôi muốn một phần?"

Nhìn thấy Thẩm Viên và hai người bạn cùng phòng của cô ấy, Nhan Yên bắt đầu thấy không ổn rồi.

Các người đừng có tới quá trùng hợp thế!

Nhan Yên: "Ăn ruột heo gì, không hiểu nổi mấy cô gái trẻ đáng yêu các cô, không phải thích gặm đầu thỏ sao, sao lại thích ruột heo thúi quắc?"

Ham mê của các cô ấy thật kỳ lạ, Nhan Yên là một người bình thường, thường xuyên có một ảo giác hoàn toàn không hợp với các cô ấy.