Chương 27: Si tâm vọng tưởng

Khi Thời Gia và Tần Văn đến, họ được quản gia chào đón trong phòng khách trong nửa giờ.

"Vẫn còn ngủ sao?"

Tần Văn nằm ngửa trên ghế sô pha, hoàn toàn thoải mái như ở nhà mình, nhìn thoáng qua cầu thang, nháy mắt với quản gia "Tối hôm qua làm nhiều đến thế à?"

Quản gia cười xin lỗi, đồng thời cũng có chút xấu hổ "Cái này. . . Chắc là tối hôm qua thiếu gia chơi game nên đi ngủ muộn."

Trong lời nói của quản gia không có chút tự tin nào, Tần Văn ý vị thâm trường ồ một tiếng.

Sau khi cà phê trước mặt được rót thêm vài lần, cả hai mới khoan thai đến muộn.

Biệt thự được thiết kế với hệ thống điều khiển thông minh và nhiệt độ không đổi.

Nguyên Tống cũng sợ nóng nên chỉ mặc một chiếc váy ngắn tay rộng thùng thình màu trắng, cổ khoét đến xương quai xanh.

Đập vào mắt nhất là vết hằn trên yết hầu của cậu, có màu đỏ thẫm và rỉ máu, nổi bật trên làn da trắng nõn, phản chiếu vô cùng rõ.

Hai người họ khi xuống cầu thang cũng không yên phận.

Nguyên Tống với khuôn mặt u ám, mái tóc nửa dài được chải ngược ra sau, rất bảnh bao, còn Bùi Dật, người mặc vest phía sau, nở nụ cười dịu dàng, trông như một kẻ văn nhã bại hoại.

Bùi Dật khuôn mặt thanh thuần, dịu dàng và lịch sự, nhưng không hiểu sao khí chất của hắn ta lại thuộc dạng cao quý.

Hắn chậm rãi đi phía sau Nguyên Tống, một tay chống trên lan can, khư khư ôm eo người trước mặt đi đến ngã rẻ, Nguyên Tống nhướng mày liếc xéo, khinh bỉ nói gì đó.

Có lẽ không phải là thứ tốt lành gì.

Ba người dưới lầu nhìn thấy Bùi Dật cười tủm tỉm, sau đó cúi đầu xoa xoa chóp mũi Nguyên Tống.

"Hô--"

Nguyên công tử lập tức nhíu mày, xoay người giẫm mạnh lên chân Bùi Dật.

Đôi giày thể thao màu trắng dẫm lên đôi giày da thủ công và cọ xát chúng một cách hung hăng dữ dội.

Nguyên Tống nâng cằm, hừ lạnh với Bùi Dật, quay người với nụ cười tự mãn trong đôi mắt đào hoa và tiếp tục đi xuống lầu, phóng túng cao ngạo, giống như một ông chủ.

Bùi Dật ở phía sau bị giẫm lên, nhưng nụ cười của hắn ta càng quyến rũ hơn, nhìn càng giống thứ không tốt lành gì, hắn đi theo sau Nguyên Tống chậm rãi đi xuống.

Hai người rõ ràng có phong cách rất khác nhau, nhưng lại toát ra một loại khí tức mơ hồ khiến người khác nhìn không thấu, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Ba người ở tầng dưới ngồi trên ghế sofa trong phòng khách có những biểu cảm khác nhau.

Chú quản gia dùng chiếc khăn tay nhỏ màu trắng lau mồ hôi lạnh, trong lòng lẩm bẩm nói, này, gia chủ nhà ta lại bị thiếu gia bắt nạt rồi.

Nhưng Thời Gia, người luôn mỉm cười và im lặng, có nước da tái nhợt, đôi mắt hạnh nhân đầy thù địch với Bùi Dật, anh ước gì mình có thể ôm Tống Tống của mình về nhà nuôi.

Tần Văn ngồi ở giữa là kẻ ngốc nhất vui vẻ nhất, nhe răng cười khúc khích, luôn cảm thấy mình giống như người chị họ buổi tối không ngủ mà nằm dưới chăn đọc trộm——

Tình yêu nông nổi và liều lĩnh giữa cậu thiếu gia ăn chơi và người cha nuôi quyền lực sau lưng.

Yo Yo Yo.

Hắn lại cẩn thận quan sát, tấm tắc bảo lạ, nhìn về phía bác quản gia Giang Đông-bây giờ đã không còn mặt mũi nhìn ai "Cái này. . . Chơi game đến muộn? Tôi cảm thấy là bởi vì chơi quá nhiều, ha ha ha ha. . . "

Ngay khi những lời nói vô tâm của hắn ta tuôn ra, có âm thanh chói tai từ hai bên trái và phải cùng lúc vang lên.

"Rắc--"

"Rắc--"

Thời Gia bên cạnh cúi đầu cười dịu dàng, có chút xấu hổ đặt chiếc cốc xuống "Chiếc cốc này có chút giòn a? Tại sao cầm lên liền trở nên giòn?"

Quản gia cũng đem chiếc cốc mẻ xuống "Chiếc cốc này... thực sự không tốt lắm."

Tần Văn vẻ mặt sững sờ cầm lấy chiếc cốc sứ nhỏ, dùng sức bóp mạnh, nhưng nó không hề sứt mẻ.

Hắn cảnh giác nhìn trái nhìn phải, hai người kia khẽ mỉm cười đứng dậy đi đón Nguyên Tống và Bùi Dật.

Tần Văn: "...?"

Nguyên Tống đã rất phấn khích khi nhìn thấy Thời Gia, cậu thậm chí không chú ý đến Tần Văn người đang có biểu hiện thiểu năng, liền kéo người rời đi .

"Đi thôi! Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu thôi!"

Thời Gia mỉm cười trong sáng, hai người kề vai sát cánh "thân thân mật mật", chỉ còn lại ba người đàn ông tội nghiệp và cô đơn.

Mặt mày Bùi Dật ôn thuận, lúc ngồi trên ghế sô pha vẫn tao nhã uy nghiêm, hắn cầm chiếc cốc sứ nhỏ mới tinh mà quản gia vừa đặt lên bàn, đôi mắt cụp xuống khẽ cười nói: "Tần Văn ,cậu muốn gì?"

Tần Văn nhìn bóng lưng Thời Gia đi không chút lưu luyến , thản nhiên nói: "Không."

“Thật sao?” Bùi Dật ngước mắt liếc hắn một cái, lời nói nhẹ nhàng thích hợp: “Không có việc gì cũng đừng tới.”

"Ah……?"

Tần Văn không nói nên lời trước trước tên buồn vui thất thường này "Là Thời Gia muốn tìm Nguyên Tống, ai biết khi nào hai người họ lại thân thiết như vậy, chậc chậc."

"Vậy càng không cần đến" Bùi Dật trong mắt hiện lên một tia âm trầm "Bọn họ muốn làm gì?"

Tần Văn khoanh chân "Không phải Nguyên Tống đã học hội họa từ Thời Gia sao? Cậy ấy nói muốn vẽ một số nghệ thuật cơ thể ... Thời Gia sẽ làm người mẫu cho Nguyên Tống, đúng rồi là cái kia, thần tượng ảo Luo Tianyi!"

"..."

"Rắc--"

Chiếc cốc lại nứt.

Khóe mắt Tần Văn sắp nứt ra.

Hắn nhìn Bùi Dật bình tĩnh đứng dậy và từ từp bước lên lầu.

Quản gia bình tĩnh thu dọn ba chiếc cốc nứt và một chiếc cốc sứ nhỏ còn hoàn chỉnh trên bàn, chậm rãi thốt ra một giọng thở dàu: "6."

Phòng vẽ trên lầu.

Phòng vẽ tranh được Bùi Dật chuẩn bị để Nguyên Tống thư giãn sau khi Nguyên Tống quyết định sẽ làm việc chăm chỉ vào tháng trước.

Khi Thời Gia nhìn lướt qua các loại dụng cụ vẽ tranh, sơn và một số tác phẩm điêu khắc để trang trí, trong lòng chế giễu Bùi Dật coi tiền như rác

Một tên ngu ngốc như vậy dựa vào cái gì lại muốn độc chiếm Tống Tống đáng yêu?

Hoàn toàn là si tâm vọng tưởng.

Anh suy nghĩ hồi lâu, phát hiện Bùi Dật chỉ may mắn vì lớn lên mặt mũi khá ưa nhìn.

Là đàn ông, anh hiểu rõ nhất sự thấp kém của đàn ông, nửa thân trên là người nhưng nửa thân dưới lại như động vật

Anh hy sinh bản thân một chút để khiến Tống Tống yêu mình, chẳng phải sẽ ổn sao? Ai có thể giỏi hơn anh ta về phương diện đó.

Đảm bảo sẽ khiến Tống Tống lưu luyến quên đường về, ăn tủy mới biết mùi vị.

Trong lòng anh có chút băn khoăn, nụ cười trên mặt càng ngọt ngào, hôm nay không có thời gian chuẩn bị, bất quá anh có thể chơi với Tống Tống trước, chờ lần sau ——

"Tống Tống, tôi ngồi ở đây, cậu vẽ có thoải mái không?"

Nguyên Tống cau mày liếc nhìn phòng vẽ một cách nghiêm túc, sau đó kéo Thời Gia đến chiếc ghế sofa bằng túi đậu bên cửa sổ trong góc.

Ghế sô pha màu xanh Klein, rất phù hợp với Thời Gia.

Nguyên Tống bảo anh ngồi xuống, đứng sau bàn vẽ, cậu tùy ý cột tóc thành cái bím nhỏ.

Mái tóc bù xù xõa ngang tai, miệng ngậm tàn thuốc, bảng màu trong tay, cọ sơn dầu dưới đầu ngón tay, khuôn mặt tuấn tú khi tập trung, cho cậu một kiểu lười biếng suy đồi giống như một người nghệ sĩ điên rồ.

Thời Gia ngồi trên ghế sô pha, nhìn Nguyên Tống với những hồi ức và hoài niệm.

Anh thầm nghĩ, Tống Tống của chúng ta đã thật sự trưởng thành, đã trưởng thành xinh đẹp mê người, nhưng Tống Tống vẫn là dfuaws bé mềm lòng thích khóc nhè thích, khi đỏ mặt thì liền tức giận, chỉ cần hôn hôn và dỗ dành một chút sẽ ổn ngay.

Thật ngoan.

Trong mắt anh ta có sự thù địch và điên cuồng, dù là bạn hay người yêu ... Tống Tống hẳn là người quan tâm đến anh ta nhất.

Chỉ cần có được sự sủng ái và ỷ lại của Nguyên Tống, anh ta có thể làm bất cứ điều gì.

Bất cứ điều gì.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào đường viền cổ áo, từ từ và cẩn thận bắt đầu cởi khuy áo.

Ba cúc áo đều bị cởi ra, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, xương quai xanh thẳng tắp tinh xảo, dưới xương quai xanh gần như có vô số vết đỏ.

Đầu ngón tay run lên, anh ngẩng đầu nhướng mi nhìn chằm chằm Nguyên Tống cười cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, gần như nỉ non lẩm bẩm nói: "Tống Tống, tôi còn cần tiếp tục cởi không?"

"Tôi luôn nghe em."

"Em muốn làm cái gì."

"Đều có thể."

Đôi mắt đào hoa của Nguyên Tống mở to, cậu và Thời Gia nhìn nhau trong một lúc lâu, sau đó đột nhiên định thần lại và thầm nguyền rủa, đánh rơi cây cọ vẽ và cởi bím tóc ra, sau đó nổ tung bước đến chỗ Thời Gia "Anh thật rắc rối—"

Lời còn chưa nói hết.

Cánh cửa phòng vẽ đang khóa bị đá tung ra.

Với một tiếng "bang--", cánh cửa đập vào tường và kêu cót két một lần nữa.

Hai người trên sô pha kinh ngạc quay đầu lại.

Đứng ở cửa, Bùi Dật nhìn hai người quần áo xốc xếch gần như đang ôm nhau, đôi mắt dài hẹp lạnh thấu xương, nhưng ngữ khí lại dịu dàng lạ thường “Bảo bối —— 2 người đang làm gì vậy...? "