Chương 28: Bùi Dật làm nũng

Sự im lặng trong phòng càng khiến cho hai người đang đứng ngược với ánh đèn trong góc càng thêm chói mắt.

Trái tim của Bùi Dật dường như bị một bàn tay lớn bóp mạnh, bị ném vào máy xay thịt phun ra máu tươi đầm đìa thịt nát.

Hắn thật quá ghen ghét.

Con thú hung dữ đại diện cho du͙© vọиɠ và chiếm hữu sắp sửa phá l*иg, gầm lên và lao ra để hủy diệt mọi thứ.

Ah.

Hắn nhìn Nguyên Tống đang kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt đào hoa không giấu được sự hoảng sợ và hoang mang.



Hắn là người hiểu rõ nhất Nguyên Tống.

Nguyên Tống là người mềm lòng nhất, nếu tên Thời Gia không biết xấu hổ đó làm điều gì xấu xa, lỡ...

Hắn che giấu sự hung ác và vặn vẹo trong mắt, cố gắng nói bằng giọng điệu dịu dàng và bình tĩnh nhất "Hình như tôi đến vào lúc không thích hợp cho lắm nhỉ?"

Lần này, Nguyên Tống ngốc nghếch đã bắt đầu đau đầu.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, cho dù cậu nhìn có vẻ không để tâm, nhưng vẫn có thể nhìn ra Bùi Dật có tính chiếm hữu cực cao, sự trùng hợp và hiểu lầm này có thể khiến Bùi Dật canh cánh trong lòng rất lâu.

Nhưng cậu không ngờ rằng Bùi Dật... không có phản ứng khác thường?

Nguyên Tống há miệng, lại không biết nên nói cái gì, đưa đầu lưỡi áp lên vòm miệng, cáu kỉnh chặc lưỡi.

Sau khi nghe Bùi Dật nói: "Nếu không tiện, tôi đi ra ngoài trước." Sau đó, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông rời đi, thậm chí còn đàng hoàng đóng cửa lại.

"Tống Tống, em không sao chứ? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Không khỏe sao?"

Nguyên Tống lúc này mới sực tỉnh, cậu và Thời Gia vẫn còn trong tư thế mờ ám kia, vội vàng đứng dậy, phủi tóc "Không có gì."

"Chúng ta tiếp tục nhé?"

Quần áo của Thời Gia đã cởi ra một nửa, nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Nguyên Tống, anh ta thầm mắng Bùi Dật thủ đoạn lấy lui làm tiến, ha ha.

Anh cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Có phải anh Bùi hiểu lầm quan hệ của chúng ta không?

Hai người yêu nhau như vậy, nếu vì tôi mà cãi nhau, tôi thấy áy náy quá, bằng không em cứ đi dỗ dành anh ấy trước đi..."

Những lời có ý nghĩa và sắc bén được thốt ra đã thực sự chọc giận Nguyên thiếu gia, người chỉ cứng đầu và mạnh miệng.

Nguyên Tống nhướng mày "Ai cùng hắn yêu nhau... cái gì a, còn dỗ dành hắn? Hắn bao nhiêu tuổi rồi, tên già, thật là ghê tởm."

Nói đến đây, cậu trút bỏ được mọi lo lắng tưởng chừng như không còn gì trong lòng, phải rồi, hắn đã hai mươi tư tuổi rồi, hắn có thể tự mình điều chỉnh tâm trạng, cũng không phải trẻ con.

Và xét cho cùng, cậu thực sự không làm gì sai cả, đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi.

Huống chi vừa rồi nhìn phản ứng của Bùi Dật, hắn đại khái là không để ý chút nào, có lẽ là đã lâu không gặp, đã không còn thích cậu nữa, ha ha.

Hừm, nếu yêu thì đã tức giận .

Cậu phất tay một cái, đi tới trước bàn vẽ "Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục."

Thời Gia cười vui vẻ, chỉ ậm ừ, còn chưa kịp tiến hành bước tiếp theo, cửa phòng vẽ lại bị đá tung.

"..."

Với vẻ mặt lạnh lùng, Thời Gia nghe quản gia thương tiếc nói rằng ông Bùi đáng thương như thế nào, sắc mặt tái nhợt, vừa xuống lầu đã ngất xỉu, nói rằng đó là hậu quả của cuộc đua lần trước.

"Bác sĩ Tần cũng ở dưới lầu, kê đơn thuốc cho ông chủ, nhưng sắc mặt của ông chủ vẫn rất xấu, không nói lời nào cũng không uống thuốc, chúng tôi khuyên thế nào cũng không nghe."

Quản gia vừa hát vừa hò vừa thở dài ba tiếng: "Thiếu gia! Ngài mau đi xem một chút đi! Bùi tổng... hắn..."

Nguyên Tống thầm mắng một tiếng, bảng màu trong tay ném xuống thảm, còn chưa kịp nói lời từ biệt với Thời Gia, cậu đã kéo quản gia đi trước, “Bùi Dật mỗi ngày đều là yêu tinh sao?Còn những người khác đâu? Đi vào nhanh lên. Làm đi, làm đi, một ngày nào đó tôi sẽ thu thập xác của hắn. "

Vài bước xuống cầu thang.

Nguyên Tống trong nháy mắt đã nhìn thấy Bùi Dật sống dở chết dở trên ghế sô pha.

Bùi Dật cũng không thay quần áo, mà đầu rũ xuống, kính gọng vàng đặt ở chóp mũi, vài sợi tóc tán loạn ở trước lông mày, môi mỏng mím chặt, có chút tái nhợt.

Khí chất mạnh mẽ, đường hoàng và cao thượng thường ngày đã bị dập tắt, chỉ còn lại sự mong manh tội nghiệp và đáng thương.

Như một chú cún vô gia cư sau cơn mưa lớn.

Nguyên Tống nghiến răng hàm, sải bước đến gần Bùi Dật, dùng sức kéo bàn tay đang nắm chặt của hắn ra nhìn, sắc mặt lập tức trầm xuống. Các khớp xương của Bùi Dật rất rõ ràng, đôi bàn tay tao nhã có thể coi là tác phẩm nghệ thuật của hắn lộ ra máu thịt đã bị tra tấn.

Da ở các đốt ngón tay bị xé rách, máu chảy ra, lòng bàn tay càng có nhiều máu, ngay cả Nguyên Tống cũng có thể mơ hồ nhìn thấy sự tồn tại của những mảnh thủy tinh.

Ngay khi Nguyên Tống lo lắng, giọng điệu của cậu rất hung dữ và hung hăng "Này, anh đang cố tình hành hạ mình sao? Trên đời thực sự hiếm khi có những kẻ ngốc như vậy. Hôm nay là mảnh thủy tinh, ngày mai là nhảy từ tầng 18 xuống trước mặt thiếu gia sao? Anh tưởng anh là bà hai hoa tơ hồng trong cuốn tiểu thuyết ngu xuẩn nào đó sao? Tôi đây sẽ chờ đợi cho sự ra mắt của anh."

Bất cứ khi nào cậu tức giận và chửi bới, người xuất thân từ quân khu Bắc Kinh với sự kiêu căng bễ nghễ không thể bị dập tắt, giọng nói Bắc Kinh lười biếng và phóng đãng pha chút hương vị cầu vượt(?), thật hấp dẫn và quyến rũ.

Cậu chế nhạo và nhận xét: "Anh không nghĩ mình là một kẻ ngốc sao? Tôi không muốn hẹn hò với những người có vấn đề về đầu óc."

Nguyên Tống mắng mỏ dữ dội, nhưng vẫn dùng nhíp gắp hết những mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay ra, dùng băng gạc và thuốc tím quấn quanh chúng vài vòng, quấn như giò lợn lớn.

Bùi Dật không biết khi nào đã ngẩng đầu lên, đôi mắt dài đỏ ngầu yên lặng nhìn cậu chằm chằm, lộ ra vẻ mệt mỏi và mong manh.

Hắn mở miệng, nhưng giọng nói khô khốc khàn khàn như bị giấy nhám chà xát "Nguyên Tống, tôi..."

Trái tim Nguyên Tống chợt sụp xuống, mềm nhũn.

Nhưng cậu không chịu thua, cầm cái giò lợn của Bùi Dật lắc lắc trước mặt, cười xấu xa nói: "Bùi đại ca, đừng làm nũng, bộ dạng này của anh rất đáng giá, những cái khác đừng nghĩ nữa."

Bùi Dật nhìn thẳng vào Nguyên Tống, như thể hắn nhìn không đủ, như thể Nguyên Tống là bảo vật mà hắn đã đánh mất cuối cùng cũng tìm lại được.

Nguyên Tống khịt mũi "Đừng chuyển chủ đề, thuốc do lang băm ở đó kê thì sao? Anh là con gà yếu ớt, nếu không uống thuốc, anh sẽ ngủm củ tỏi mỗi phút, anh không phải là người mạnh mẽ như thiếu gia, chậc chậc."

Người quản gia nhanh chóng mang ra một chén thuốc.

Nguyên Tống vừa nói vừa quay đầu nhìn lại, những lời lải nhải còn không ngừng đột nhiên ngừng lại "Mẹ kiếp —— thật là khổ quá a..."

Cậu nhéo mũi, chán ghét nhìn Tần Văn đang ngồi trên ghế sô pha nhỏ "Họ Tần, anh có thể làm được sao? Vẫn bán thuốc giả sao? Tôi sợ khi anh vừa tiếp quản bệnh viện, ngày sau liền phải đóng cửa."

Tần Văn bị hai tên chó má phớt lờ, không nói nên lời: "Cậu có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng làm sao cậu có thể nghi ngờ tôi bán thuốc giả? Xui xẻo! Xui xẻo!"

"Bùi Y nhất định phải uống thuốc này " Tần Văn lại bắt đầu nảy ra ý nghĩ xấu "Nếu không cậu đút bằng miệng cho hắn, khụ khụ —— thiếu gia đừng thẹn quá hóa giận a, tôi đi —— "

Tần Văn nhanh chóng tránh chiếc gối điều khiển từ xa, gạt tàn và những đồ vật tấn công khủng khϊếp khác, nháy mắt với hai người họ rồi chuồn đi.

Nguyên Tống bị tên Tần Văn làm cho khó chịu, bĩu môi nhìn Bùi Dật đang thận trọng mong đợi, sắc mặt tối sầm lại "Anh không phải thật sự muốn tôi đút cho anh uống sao? ? !"

Bùi Dật xấu hổ đẩy kính mắt, thấp giọng cười nói: "Không, nếu em không muốn, tôi nhất định sẽ không ép buộc em."

Nhưng nhìn nụ cười gượng gạo của hắn, Nguyên Tống cảm thấy khó xử và cáu kỉnh, chết tiệt, người đàn ông này không phải đã từng rất hung hăng la lên hét xuống sao? Làm thế nào mà bây giờ nó trở thành như con chó này?

Cậu mặt nặng mày nhẹ, cầm thuốc lên uống một ngụm, sau đó rất nhanh kéo cà vạt của Bùi Dật, trực tiếp hôn lên.

Bùi Dật trông có vẻ kinh ngạc, nhưng sau khi Nguyên Tống lao tới, anh nhẹ nhàng và bình tĩnh vòng tay qua eo cậu.

Ngay cả khi Nguyên Tống vô thức phát ra tiếng thút thít, hắn vẫn tỉ mỉ vỗ lưng cậu, "Ngoan, chậm lại, cục cưng."

Với một tiếng "cạch--", có người từ trên lầu đi xuống.

Bùi Dật an ủi Nguyên Tống đang tủi thân khóc nức nở, đồng thời thản nhiên ngước mắt nhìn Thời Gia đang lạnh mặt.

"Ba—"

Hai người tách ra.

Nguyên Tống đuôi mắt chóp mũi đều đỏ, vừa đau vừa sảng khoái, bị bắt nạt thảm thương, ngay khi cậu quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh, Bùi Dật đã ấn đầu cậu vào cổ hắn.

Chiếm hữu như dã thú.

Bùi Dật giống như một con thú thô lỗ đang thề với mọi người, điên cuồng và hung ác nói: "Em ấy là của tôi."

"Cút."