Chương 26: Chơi em

Nguyên Tống cảm thấy nóng.

Một cảm giác khó tả.

Tay cậu vùng vằng về phía trước, định xé toạc cổ áo nhưng bị hắn kìm lại nên chỉ có thể nhíu mày tỏ ý không hài lòng.

Mờ mịt, như hoa trong gương, trăng trong nước, sa vào.

Ánh trăng lạnh lẽo len lỏi qua những khe hở trên tấm rèm nặng nề, nhẹ nhàng nhảy qua đôi chân sạch sẽ và hoàn hảo trên chiếc giường lớn màu đen.

Tích tắc, tích tắc.

Hộp nước cốt dừa để trên tủ đầu giường bị một người đang ngủ vô ý đυ.ng phải, nhỏ xuống chiếc tủ đen.

Một con mèo hoang không biết từ đâu lẻn vào, gõ cửa phòng ngủ và nhẹ nhàng bước vào.

Khoảnh khắc tiếp theo, con mèo hoang bị những con người không biết xấu hổ bên trong dọa sợ, đôi con ngươi trong veo xanh thẫm của nó bị dọa biến thành con ngươi thẳng đứng.

Nhưng mèo hoang lại ngửi thấy mùi lạ.

Con mèo hoang tham ăn nhón chân duyên dáng và thận trọng về phía chiếc giường rộng, chun mũi ngửi ngửi xung quanh.

Khi nó dừng lại ở chân giường theo mùi hương, một tiếng "Rầm—" lớn bay vào tai con mèo.

Nó vểnh tai lên, cụp đôi mắt mèo và tìm thấy đối tượng.

Một bàn tay người trắng nõn vô lực đặt ở bên giường, giống như bị người ta nắm lấy, đầu ngón tay còn đỏ như máu.

Và... có một dấu răng!

Meo!

Có con dã thú điên cuồng đang tấn công con người!

Nó ưỡn eo khẽ meo meo, cố gắng xua đuổi con thú cắn xé hung ác!

"Bang--"

Con mèo sợ hãi cả chân và tai đều không đứng dậy được, meo meo meo, cầm thú còn đánh người!

Con người này thật đáng thương!

Ngay khi Vua Meow Meow do dự trong giây lát, một thứ gì đó đã bị ném xuống đất với một tiếng uỵch.

Con mèo hoang phát ra tiếng meo meo, cảnh giác nhìn chằm chằm vào thứ kỳ lạ trước mặt.

...

Nó bịt tai lại, nhăn răng như con hổ nhỏ và chuồn đi.

Meo meo, con người, Vua Meow Meow đi trước một bước, hi vọng cậu không có việc gì!

Meo meo.



Chăn bông bị vén lên, một đôi chân cường tráng giẫm lên thảm, hắn từng bước một đi tới cửa, ánh mắt đảo qua con mèo vừa chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị.

Hắn không mặc áo ngủ, nước cốt dừa trượt dọc theo chiếc cằm nhọn đến yết hầu, trong căn phòng thiếu sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bờ vai cường tráng một đôi chân dài của hắn.

Cặp kính gọng vàng đặt trên tủ, trên tròng kính còn có vết nước cốt dừa.

Lông mày của hắn giãn ra và lười biếng, khác hẳn với vẻ lịch sự, nhẹ nhàng tình cảm trước mặt người khác, hắn có khí chất trưởng thành và thu hút, khi hắn cầm máy ảnh lên, trên mu bàn tay của hắn nổi rõ gân xanh, cùng với chiếc cà cạt sọc đen trên đầu giường móc trên đầu giường, đúng là một tên du côn đúng nghĩa.

Hắn cầm máy ảnh trở lại giường, nửa quỳ ở cuối giường, dùng ánh mắt sùng đạo mà hành hương chiêm ngưỡng người trước mặt.

"Ca--"

Ánh trăng chiếu vào sau lưng hắn, cơ vai cường tráng, cơ lưng mềm mại, vòng cung mềm mại siết chặt ở eo, mang đến giọng nói khàn khàn cùng khô khốc mà mọi người gọi đây là cám dỗ.

Hắn lấy ra một túi giấy kraft từ hộp mật khẩu ở nơi bí mật, xé nó ra và lôi ra một chồng ảnh đã được chỉnh sửa.

Hình ảnh của người đó lặp đi lặp lại 1 cách đáng sợ trên mỗi bức ảnh.

Khuôn mặt của Nguyên Tống.

Nụ cười của Nguyên Tống.

Nguyên Tống nhướng mày.

Mọi khoảnh khắc của Nguyên Tống.

Nhân tiện, có một gã phiền phức khác luôn ở bên Nguyên Tống những ngày này.

Bùi Dật ánh mắt có chút lạnh xuống.

Hắn với lấy bức ảnh trên cùng.

Đó là bản phác thảo khu vườn trong nhà của Nguyên Tống.

Một con thiên nga đen xinh đẹp đang ngẩng đầu để lộ chiếc cổ thon dài.

Rất dễ thương.

Sau khi ngắm nhìn bắc tranh này không biết bao nhiêu lần, Bùi Dật chuyển ánh mắt chán ghét sang nửa khuôn mặt trong góc, chính là tên không biết xấu hổ Thời Gia.

Thương thế của Thời Gia trong khoảng thời gian này đã gần như khỏi hẳn, cũng không biết người này cùng Tần Văn cấu kết như thế nào.

Thế mà đã cùng Tần Văn tới đây một lần, còn thu hút được sự chú ý của Nguyên Tống, tình bạn giữa hai người rất nhanh nảy sinh.

Thậm chí, vào ngày hôm qua, Nguyên Tống còn thực sự nói với hắn rằng cậu sẽ ra ngoài chơi với Thời Gia, thậm chí hai người họ còn muốn ngủ ở bên ngoài.



Hơi thở của hắn đột ngột dừng lại, sau đó một cảm xúc u ám hiện lên trong mắt.

Qua đêm...

Bỏ mình lại...

Nguyên Tống muốn bỏ rơi hắn và vòng quanh khắp thế giới với Thời Gia?

Có lẽ là lần trước Nguyên Tống giả chết chạy trốn, điều này đã để lại nổi ám ảnh quá lớn đối với hắn.

Hắn khó có thể chịu đựng từng phút từng giây khi không có Nguyên Tống trong tầm mắt.

Trong khoảng thời gian này, hắn giống như một tên biếи ŧɦái nhìn trộm trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng dõi theo vị thần của mình bằng đôi mắt u ám và bẩn thỉu.

Trong tâm trạng nơm nớp lo sợ thế này, Nguyên Tống thực sự đưa đề nghị rời xa hắn?

Hắn không thể chịu đựng được.

Và khi hắn cầu xin Nguyên Tống đừng đi một cách nhẹ nhàng và hèn mọn nhất, Nguyên Tống thực sự tỏ ra ngạc nhiên và bối rối, nhưng cũng ngấm ngầm xen lẫn cảm xúc không kiên nhẫn.

Tại sao? …Tại sao?

Sau tất cả những nỗ lực không ngừng của hắn, rõ ràng Nguyên Tống đã rất thích hắn rồi mà.

Nhưng tại sao cậu lại thiếu kiên nhẫn với hắn như vậy?

Nhất định là... nhất định là do tên hồ ly vô liêm sỉ Thời Gia đã quyến rũ Nguyên Tống.

Đó là lý do tại sao... đó là lý do tại sao...

"Tên chó-"

Bức tranh đó đã bị bàn tay xinh đẹp ấy xé rách một cách tàn nhẫn, và khuôn mặt không nên xuất hiện trong bức tranh này cũng bị xé nhỏ và ném đi.

Bùi Dật gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Hắn nghĩ, để bảo vệ mối quan hệ hoàn hảo giữa mình và Nguyên Tống, đảm bảo rằng mối quan hệ này được vun đắp thành công và phát triển theo kế hoạch của hắn thì bây giờ hắn nên làm một điều gì đó.

Tốt nhất là để Thời Gia, một tên hèn hạ bẩn thỉu, vĩnh viễn biến mất và phải bị Nguyên Tống chán ghét mãi mãi.

Hắn nghĩ, mình làm điều này là vì lợi ích của Nguyên Tống.

Rốt cuộc, một con chim hoàng yến hoàn hảo sẽ không bị một kẻ dơ bẩn thấp kém nào cướp đi khỏi tay người khác.

Đúng, chính là như vậy.

Hắn mỉm cười mãn nguyện, cúi đầu xuống môi Nguyên Tống đang ngủ say trong vô thức mà hôn nhẹ.

"Bé con, đừng lo lắng."

"Ca ca sẽ giúp em thoát khỏi những kẻ xấu xa."

"Em chỉ cần ở bên ca ca của em là đủ rồi."



Ngày hôm sau, khi Nguyên Tống dậy, cậu cảm thấy mọi thứ không ổn.

Cậu nằm chết trân trong chăn, hơi nhíu mày càng thấy tức giận.

Ha.

Tại sao chân cậu lại đau như vậy?

Và…

Cậu nhíu mày nhìn ngón tay, trên đầu ngón tay có chút đỏ ửng, giống như là... Bị chó cắn?

"Bùi Dật!"

"A--"

Gần như không có sự trì trệ, cánh cửa trước mặt cậu đã được mở ra.

Sáng sớm, Bùi Dật, người vẫn lịch lãm và đẹp trai trong bộ vest và đôi giày da, bước vào như đi dạo trong sân.

Hắn đi đến bên giường, cúi đầu vươn tay xoa mái tóc xù của Nguyên Tống.

Nguyên Tống cười nhạo, nắm lấy cổ tay của Bùi Dật kéo xuống, đồng thời thúc đầu gối của cậu lên.

Với một tiếng uỵch, vị trí của cả hai bị hoán đổi.

Đầu gối của Nguyên Tống bị đè lên xương hông của Bùi Dật, tức giận nhướng mi mắt, rất dữ tợn "Tối hôm qua anh đối với tôi..."

Cậu liếc mắt nhìn bộ dạng bình tĩnh thậm chí còn có chút hưởng thụ của Bùi Dật, sau đó quay đầu chặc lưỡi “Muốn làm bậy sao?”

Bùi Dật có lông mày dày và mũi thẳng, vốn nên có vẻ ngoài rất hung dữ, nhưng lúc này khi hắn cười nhẹ lại có chút dịu dàng, hắn ngẩng đầu đến gần Nguyên Tống nhẹ nhàng thổi vào tai của cậu.

Bằng một giọng trầm và trong trẻo, hắn dỗ dành "Em muốn làm bậy à? Bảo bối, ý em là gì——

Em nghi tôi ngủ với em à? "

"Cút!--"

Thiếu niên trưởng thành mới mười chín tuổi suy nghĩ một chút mới hiểu lão lưu manh đang nói cái gì.

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Tống đỏ đến sắp chảy máu, đôi mắt đào hoa lấp lánh vô cùng quyến rũ, nhưng lông mày lại nhướng cao khoa trương, ngoài mạnh trong yếu, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vô dụng chỉ biết khóc, chờ đám đàn ông ngu xuẩn vì cậu mà tàn sát nhau.

Và cậu là chiến lợi phẩm của kẻ độc ác.

Bùi Dật yết hầu lăn lộn, bình tĩnh che giấu sự khát máu và tham lam của mình, vươn tay chạm vào cổ Nguyên Tống, giọng nói nhẹ nhàng thỏa đáng.

"Bé con, em suy nghĩ nhiều quá."

"Tôi chỉ biết trực tiếp hϊếp em."