Chương 23: Mày giống như một con chó

hai giờ sau.

Cậu đi vào bằng cổng phụ của bệnh viện thành phố, mặc áo khoác trắng mua từ hiệu thuốc lớn, đi ngang qua khoa cấp cứu hỗn loạn, đi theo giấy chứng nhận của bác sĩ, sau đó quay người bước nhanh lên cầu thang lầu mười ba.

Cậu cầm một cuốn sổ, giả làm bác sĩ nội trú rồi bình thản bước vào khu vực có vệ sĩ canh gác.

Cậu siết chặt cuốn sổ trong tay, không nhịn được nhướng mày, trong lòng tự khen mình làm cuốn sổ rất đẹp!

Phòng bệnh là dãy phòng VIP, nhằm mang đến cho bệnh nhân cảm giác giống như đang ở nhà, được thiết kế theo kiểu phòng tổng thống của khách sạn.

Vừa mở cửa, cậu đã nghe thấy những cuộc trò chuyện phát ra từ căn phòng gần cửa ra vào nhất.

Có phải là Bùi Dật không? ? ?

Nguyên Tống giật mình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau khi hoàn hồn lại đột ngột quay người muốn rời đi.

"Két--"

Cửa được mở mở, vệ sĩ vẫn canh giữ bên trong vừa bước ra đã bao vây Nguyên Tống từ tứ phía.

Nguyên Tống thầm nguyền rủa trong lòng, chết tiệt, tên Bùi Dật này đến quá nhanh!

Quả nhiên, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, theo sau là giọng nói khàn khàn của Bùi Dật "Kiều Kiều, cuối cùng cũng tìm được em."

Nguyên Tống không quay đầu lại, không tự chủ được trợn tròn mắt, có thể đừng giả bộ ủy khuất yếu đuối như vậy được không?

Rốt cuộc là ai tới bắt thiếu gia?

Giọng điệu của Bùi Dật hoàn toàn không giống bình thường, mà run rẩy thậm chí còn cầu xin: "Kiều Kiều, em có thể nhìn tôi một chút được không?"

"..."

Nguyên Tống trong lòng tặc lưỡi, bị giọng điệu của hắn làm cho đau đến răng, nhưng trong lòng còn nghẹn uất, cậu căn bản không muốn nhìn thấy người đàn ông chó má này.

"Kiều Kiều, làm thế nào em mới hết giận được? Tôi. . . . . ."

Nguyên Tống thở dài kì lạ "Tôi không tức giận, tôi chỉ ra ngoài để thư giãn, có chuyện gì vậy? Tôi có đắc tội với anh không anh Bùi?——

Vậy cũng được, nếu anh cảm thấy tôi đang giận dỗi, quỳ xuống đi, có lẽ thiếu gia vui vẻ một chút không còn tức giận. "

“Được,” Bùi Dật lập tức không chút do dự đáp ứng, thuận theo xu thế đưa ra yêu cầu “Vậy Kiều Kiều đáp ứng tôi, đừng bỏ rơi tôi, được không?”

"..."

Nguyên Tống cạn lời, anh bạn, anh đừng được nước lấn tới!

Vài người đàn ông vạm vỡ xung quanh cậu đột nhiên thay đổi sắc mặt, thậm chí còn rất khôn ngoan xoay người lại, không thể bị sa thải vì nhìn thấy cảnh tượng người đàn ông to lớn này quỳ gối.

Điều kỳ quặc hơn nữa là Nguyên Tống đã tinh mắt nhìn thấy một trong những ông vạm vỡ quay lại và nhìn mình với một chút ... sợ hãi trong mắt?

Cậu nhất định đã bị coi là một kẻ biếи ŧɦái với những sở thích kì lạ!

Má! Bùi Dật, tên đàn ông chó má này!

Ngay khi những tên bảo vệ không có mắt làm cậu tức giận, một tiếng "rầm" từ phía sau, cậu kêu lên chết tiệt, quay lại với khuôn mặt cứng đờ.

Sau đó cả người sững sờ.

Bùi Dật thực sự quỳ thẳng xuống.

Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi đó, dường như hắn vẫn chưa thay ra kể từ khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Chiếc áo sơ mi vải lanh cao cấp, thế mà lúc này bộ quần áo dính đầy vết bẩn màu xám, bùn và máu, trên cánh tay lộ ra nhiều vết thương dày đặc chồng chéo lên nhau.

Nguyên Tống còn phát hiện ra một trong những vết thương có một vết rất sâu đang chảy máu, nhỏ xuống dọc theo đường gân trơn tru trên cánh tay người đàn ông.

Điều quan trọng nhất là chiếc kính gọng vàng mà Bùi Dật đang đeo đều bị xiêu vẹo, đôi mắt phượng hẹp dịu dàng và ấm áp thường ngày có rất nhiều tia máu đỏ, vài sợi tóc xõa xuống trán. Từ một kẻ cao ngạo lười biếng giờ lại trở thành kẻ khổ sở chật vật

Hắn động đậy yết hầu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Nguyên Tống "Kiêu Kiều, anh xin lỗi..."

Nguyên Tống cảm thấy khó chịu khi hắn lại quỳ xuống một cách bình tĩnh như vậy, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy vết thương trên cánh tay của hắn đang rỉ máu, cậu không thể chịu đựng được nữa.

Cậu tặc lưỡi, chán ghét chế giễu: "Anh nhìn tôi thì được cái gì? Quỳ ở đó có được không? Đừng có lảng vảng ở đây."

Cậu nhìn lướt qua, hắt cằm về phía sô pha trong phòng khách "Qua bên kia đi."

Bùi Dật nhìn cậu không chớp mắt, giống như đứa trẻ với hai bàn tay trắng cuối cùng cũng tìm thấy con búp bê quý giá nhất của mình, hắn nhiệt tình chú tâm nhưng lại che giấu một tình yêu điên cuồng đáng sợ phía sau.

Nguyên Tống liếc nhìn Bùi Dật đứng dậy, mới thoải mái dựa vào ghế sô pha.

Nhìn tên đàn ông này khi tiến lại sofa vẫn muốn tiếp tục quỳ, trong lòng cậu trợn mắt ngoác mồm.

Cậu thật sự nghĩ không ra, một người bình thường cao thượng, ôn nhu đoan trang, lòng dạ thâm sâu như thế. Bây giờ lại không có chút mặt mũi nào?

Không có cảm giác thành tựu nào khi bắt nạt hắn thế này.

Thật phiền, còn phải để thiếu gia phải nói nhiều như thế.

Cậu bĩu môi "Đừng quỳ, nếu không truyền ra ngoài thiếu gia là tên biếи ŧɦái thích hành hạ người khác, anh chảy máu nhiều như thế rơi xuống thảm anh tự giặt nhé?"

Đứng ở trước sô pha, Bùi Dật miễn cưỡng kéo khóe môi, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, Kiều Kiều, tôi sai rồi."

Nguyên Tống ha ha "Anh làm sao có thể làm gì sai?"

Giọng hắn khàn khàn "Là lỗi của tôi. Người phụ nữ đó là em họ của tôi, không ngờ cô ta lại cả gan như vậy, tôi đã sai quản gia đuổi cô ta ra ngoài, thậm chí còn đuổi cô ta ra nước ngoài."

Ở một nơi như thế gia tranh quyền đoạt lợi, nếu phạm sai lầm sẽ bị gia tộc trục xuất ra nước ngoài, tương đương với lưu đày, hoàn toàn rời bỏ trung tâm quyền lực.

Nhưng em họ?

"Anh em họ?"

Nguyên Tống tặc lưỡi, đột nhiên nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của quản gia và thím Trương khi Giang Sương nói rằng cô ấy là vị hôn thê của Bùi Dật.

Bất quá cũng chỉ là vị hôn thê mà thôi, sao lúc đó cậu lại cảm thấy tức giận cùng uất ức như vậy?

Ha.

Bùi Dật chắc chắn đã yếm bùa mê mình!

Bùi Dật sắc mặt tái nhợt "Là lỗi của tôi, tôi sớm nên đi điều trị chứng rối loạn căng thẳng, lần này tôi không vui vẻ đi chơi cùng em, để cho em lo lắng."

"..."

Nguyên Tống hừ lạnh một tiếng "Cần anh đi theo sao? Tôi lo lắng cho anh sao? Hơn nữa —— chuyện này và chuyện anh bị bệnh có liên quan gì?"

Bùi Dật nói: "Nếu tôi tỉnh táo, ở dưới mí mắt của tôi, sẽ không có ai bắt nạt em. Đó là vấn đề của tôi, tôi làm chưa đủ tốt, tôi không sắp xếp tốt mọi thứ cho em."

Nguyên Tống vừa châm điếu thuốc trong miệng, suýt nữa bật cười giận dữ trước lời nói của Bùi Dật.

Cậu cà lơ phất phơ huýt sáo, công khai chế nhạo ông chủ Bùi "Ông chủ, ông thật lợi hại, tôi phải cảm ơn ông—— che chở tôi? "

"Để bảo vệ vợ của mình, làm thế cũng nên."

Bùi Dật nói xong, lo lắng sờ sờ chóp mũi, sự trưởng thành xen lẫn một chút trẻ con, Nguyên Tống lập tức sửng sốt.

Bị sắc đẹp quyến rũ, cậu hoàn toàn không để ý đến từ "vợ" trong lời nói của Bùi Dật.

Sau một khắc, cậu vừa định thần lại, liền nhìn thấy Bùi Dật loạng choạng, thấy hắn sắp ngã, liền vội vàng đứng lên, sải bước đi tới đỡ lấy Bùi Dật.

Cậu vừa tức giận vừa lo lắng, không thể cảm thấy phiền được "Anh không nhìn đường sao?

Chịu không nổi nữa thì mau đi bác sĩ, đừng ở đây làm bộ thảm thương trước mặt thiếu gia! Tôi không thích đâu! "

Nguyên thiếu vốn nói sẽ không thích bộ dạng này, miệng chê nhưng lại rất thành thật đỡ hắn đến bên ghế sô pha, trên mặt vẫn chưa tan đi vẻ sợ hãi cùng hoảng sợ.

Bùi Dật sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Còn có, tôi sợ em lo lắng, cho nên không có nói cho em biết chuyện dì em nhập viện, tôi đi tìm chuyên gia ở lĩnh vực này trở về hội chẩn. Đừng lo, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Bác sĩ cho biết, trong thời gian phục hồi trí nhớ, để tránh bị rối loạn trí nhớ do xúc động mạnh, em nên cố gắng tránh gặp mặt thường xuyên với người nhà. "

Mặt mày Nguyên Tống hơi cáu kỉnh, nhưng lời của Bùi Dật có vẻ đúng, vì vậy cậu chỉ nói một cách khô khan"Ồ."

Cậu luôn cảm thấy Bùi Dật rất kỳ quái, chẳng lẽ là ——

Hắn không muốn cậu nhìn thấy gia đình của mình?

Một giây sau, Bùi Dật như có điều suy nghĩ nói: "Em muốn gặp mẹ em không? Bà ấy đang ở nhà."

“Được.” Suy đoán của Nguyên Tống lập tức bị lật đổ, cậu mở cửa bước vào phòng bệnh mà không quay đầu lại.

Nhìn thấy bóng lưng của Nguyên Tống biến mất, sắc mặt Bùi Dật nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm thuộc hạ của mình "Hắn ở đâu?"

"Mang tới."

Bùi Dật mở một cánh cửa khác trong dãy phòng, lạnh lùng nhìn người đàn ông sắp chết đang bị trói ném vào một góc.

Quần áo của người đàn ông dính đầy máu đỏ tươi, mùi máu nồng nặc đến kinh khủng.

Với đôi mắt lạnh lùng, hắn từng bước đến gần người đàn ông, dùng đôi giày da không tì vết của mình giẫm lên ngón tay của người đàn ông, phát ra tiếng kẽo kẹt, cúi xuống nhìn người đàn ông bê bết máu.

“Thời Gia, anh muốn tôi lặp lại lần nữa à?” Bùi Dật chán ghét nhìn anh “Đừng xuất hiện trước mặt Nguyên Tống, đừng hòng tới gần em ấy.”

Thời Gia phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nói: "Vậy mày đã thực hiện lời hứa với tao chưa? Hãy bảo vệ thật tốt Nguyên Tống, đừng để em ấy cảm thấy đau khổ."

Anh ta nhìn Bùi Dật với sự thù địch "Nếu mày không thể chăm sóc tốt cho em ấy, hãy trả em ấy lại."

ha.

Bùi Dật cười chế nhạo, hung ác nói: "Ồ, mày nuôi em ấy bằng tiền bán mông à?"

Thời Gia cũng cười khẩy "Mày nghĩ tiền của mày có bao nhiêu là sạch?"

"Còn nữa" Thời Gia gằn từng chữ một "Mày cảm thấy nếu Nguyên Tống biết những chuyện mày đã làm, sẽ đối xử với mày như thế nào? Mắng mày, bỏ rơi mày hay là nói ——Gϊếŧ mày? "

Anh ta bị bộ mặt xấu xí của Bùi Dật làm cho buồn cười "Tống Tống của chúng ta là người mềm lòng, ngày đó thật sự đến cũng đừng làm em ấy buồn, mau thả em ấy đi."

Giọng điệu của Bùi Dật dường như bị đóng băng "Không thể nào, Nguyên Tống là của tôi, em ấy thích tôi, vì vậy em ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy."

Thời Gia cười nói: “Thật sự là không biết xấu hổ, tao thật ngưỡng mộ mày, mày cho rằng tao không biết Nguyên Tống có thích mày hay không sao?——

Nghe nói lần này vì bắt Nguyên Tống , các người đã cho người lật ngược cả Bắc Kinh cùng thành phố bên cạnh, thậm chí còn phái người phong tỏa nhiều nơi? Lần này mày ra tay quá đáng, những người đó sẽ không cho phép.

Và, mày không biết bây giờ điều Nguyên Tống ghét nhất là người dối trá thur đoạn tàn nhẫn, mày thì không từ mọi cách cướp lấy thân thể em ấy nhưng mãi mãi không giữ được trái tim."

Thời Gia lại phun ra mấy ngụm máu, ra vẻ bề trên nhẹ giọng nói: "Mà này, mày biết không? Tống Tống rất thích tao, còn bảo tao ngày mai gặp lại."

Bùi Dật dùng tay bóp mạnh điện thoại, vẻ mặt hung ác u ám, cuối cùng điện thoại bị đập xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung.

"Câm miệng!"

Thời Gia nhìn chằm chằm vào ánh mắt nham hiểm của Bùi Dật một lúc, mỉm cười hạnh phúc "Bùi Dật, mày thật đáng thương——Nhìn giống như một con chó vậy. "