Chương 24: Bạn nhỏ nhà tôi sẽ ghen

Bùi Dật mở cửa phòng đi vào.

Nguyên Tống đang đứng trước giường bệnh, nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: "Bùi Dật, làm sao anh tìm được tôi? Anh đã gặp Thời Gia sao?"

Bùi Dật đóng cửa lại dừng một chút, tùy ý nói: "Làm sao vậy?"

Với vẻ mặt bình tĩnh, hắn bước đến gần Nguyên Tống vuốt mái tóc xoăn của cậu.

Nguyên Tống lùi lại một bước để tránh tay hắn ta, thầm mắng: "Đừng chạm vào tôi!"

“Đừng giả ngu với tôi” Nguyên Tống khoanh tay dựa vào góc bàn “Có thể bắt được tôi nhanh như vậy, nhất định đã điều tra gọn ghẽ đống hỗn độn kia.”

Cậu nhướng mày nhắc nhở: "Thời Gia là bạn của tôi, anh không được đυ.ng vào hắn, sức khỏe hắn không tốt."

"..."

Nói xong, không ngờ sẽ nhận được phản hồi, cậu cau mày liếc nhìn Bùi Dật, lại giật mình khi thấy ánh mắt đầy âm hiểm của Bùi Dật.

Nhưng khi kinh ngạc nhìn lại, Bùi Dật vẫn là ôn nhu cười cười.

Vẻ u ám và hoang tưởng trên khuôn mặt hắn dường như là do nhìn lầm.

“Được” Bùi Dật gật đầu “Bạn của em bị tai nạn xe cộ, tôi để bác sĩ chữa trị cho anh ấy trước, sau khi anh ấy bình phục gần hết sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, được không?”

Một tai nạn xe hơi?

Nghe lý do thái quá này, Nguyên Tống nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Dật "Anh chắc chứ?"

Bùi Dật đẩy chiếc kính gọng vàng xuống, cúi đầu cười khúc khích, nắm cổ tay Nguyên Tống xoa nhẹ.

"Kiều Kiều, em nghi ngờ tôi sao? Nghi ngờ tôi dùng thủ đoạn bất hợp pháp tìm em?"

Hắn không hề né tránh, thậm chí còn trực tiếp chỉ ra phương thức hành động "Ví dụ như cố ý tìm người đả thương người đó, sau đó bắt giữ, treo cổ buộc người đó phải khai ra mọi chuyện?"

Nguyên Tống trong tiềm thức đã nghi ngờ điều đó, nhưng cảm thấy rằng nếu Bùi Dật thực sự làm điều này, hắn sẽ không nói điều đó ra một cách ngu ngốc như vậy, phải không?

"Dĩ nhiên là không."

Bùi Dật cong môi cười khẽ, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không làm chuyện gì khiến cho em không vui, em không biết tôi có bao nhiêu thích em sao?"

Hắn cúi xuống để sát vào mặt của Nguyên Tống, hơi thở hắn thở ra nhẹ nhàng lướt qua yết hầu của Nguyên Tống, rất quyến rũ.

"..."

Môi của hai người ngày càng gần hơn.

Nguyên Tống đột nhiên hoàn hồn, đẩy Bùi Dật ra, nhỏ giọng trách mắng: "Anh điên rồi hả? Giữ chút liêm sỉ được không? Mẹ tôi còn ở đây."

Theo cú đẩy của Nguyên Tống, Bùi Dật lùi lại một bước, khó hiểu nhìn người nằm trên giường bệnh.

Giường bệnh rộng rãi, chăn bông trắng như tường, một người phụ nữ đang nằm yên lặng, bầu không khí yên tĩnh.

Nhưng người này lại dám lấy chiếm toàn bộ tâm trí của Nguyên Tống.

Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể khiến trái tim ghen tuông của Bùi Dật đau nhói.

Tại sao?

“Cốc——” Có người gõ cửa.

Nguyên Tống chống tay lên lan can bên giường, đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường, khi nghe thấy âm thanh, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng khóe môi lại lướt qua một chút mềm mại.

"Ưm--"

Trong nháy mắt, cổ tay của cậu bị người nắm lấy, cằm bị kéo nâng lên, hương gỗ thông hung hăng đập vào người.

Cậu bị hôn.

Cánh tay đang chống cự theo bản năng bị người đàn ông nắm chặt bắt chéo ngược về phía sau, cậu khó chịu giãy giụa, nhưng Bùi Dật đã trực tiếp dùng lực.

Với một tiếng "bang--" những thứ trên bàn cạnh giường bệnh rơi xuống đất một cách hỗn độn.

Nguyên Tống dựa lưng vào tường, dùng gáy đánh vào lòng bàn tay của người đàn ông, cậu kêu lên một tiếng, cau mày, duỗi chân và đá Bùi Dật một cách hung hãn.

"A--"

Cú đá đó thực sự rất mạnh, Bùi Dật khẽ rít lên một tiếng, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nhưng vẫn giữ Nguyên Tống rất chật.

Hai tay hai người đan vào nhau, trong lúc giãy giụa chân cũng chạm vào nhau, động tác thực sự rất ám muội.

Nguyên Tống vừa giận vừa lo, liếc mắt nhìn về phía cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của bác sĩ, hình như anh ta đang do dự có nên tiếp tục gõ cửa hay không.

Cậu thấp giọng, giọng nói hung ác mang theo vài phần ấm ức "Bùi Dật! Anh nhìn tình huống này đi! Có người ở bên ngoài! Đừng kím chuyện nữa! "

Bùi Dật thở ra một hơi và cười khúc khích "Nhưng ... tôi nên làm gì bây giờ? Chúng ta đã lâu không gần gũi ... Tôi rất nhớ em ..."

"..."

Lâu rồi không được gần gũi?

Nguyên Tống muốn tát Bùi Dật, là ai đêm qua cứ dính lấy cậu?

Đệt

Người đàn ông này thực sự có thể nói dối không chớp mắt.

Nam cẩu xoa chóp mũi Nguyên Tống, tức giận nói: "Còn có... nếu không hôn được vợ, tôi sẽ chết."

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, cùng lời nói dụ dỗ của hắn ta giống như đang tổ chức một hội nghị quốc tế nghiêm túc nào đó, mang đến một cảm giác xấu hổ phức tạp khó giải thích.

"Cút!--"

Lời nói của Nguyên Tống buộc phải nuốt xuống, vùng vẫy rêи ɾỉ, nhưng lại bị Bùi Dật kéo vào càng lúc càng sâu.

Trong mơ hồ, cậu bị ức hϊếp quá nặng, khóe mắt đỏ hoe, bao phủ một tầng sương mù trong suốt.

"Mở miệng."



Cũng không biết đã qua bao lâu, Nguyên Tống giãy giụa vươn một tay về phía lan can bên cạnh giường y tế, có sự cố chấp và tiếng khóc nức nỡ kêu lên: "Mẹ. . . "

Những ngón tay cuối cùng cũng nắm được lan can, đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo, với những đầu ngón tay đã ửng đỏ, siết chặt từng chút một.

Ngay sau đó, không còn tiếng khóc nào nữa.

Có một cảm giác khô khốc trong không khí.

Bùi Dật ôm eo Nguyên Tống, đội mũ trùm đầu của chiếc áo len đen đang mặc lên, che đi khuôn mặt ửng hồng và đôi môi đỏ mọng nước.

“Này, đừng khóc, tôi đưa em về.” Hắn xoa đầu Nguyên Tống an ủi, thanh âm rất thấp, mang theo cưng chiều.

"Tôi không có khóc!"

Tống Tống nghiến răng, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, tức giận vặn lại, kẻ mạnh không được khóc!

Thằng chó này nhất định là đang vu khống cậu!

Bùi Dật thấp giọng cười một tiếng, rất vô sỉ đầu hàng " Không khóc, Kiều Kiều nhà tôi chỉ là chịu không nổi..."

Nguyên Tống hừ lạnh một tiếng, lí do này cũng không tệ, nhướng mày liếc Bùi Dật một cái, ý bảo hắn tiếp tục tìm lý do cho cậu.

Hắn ôm chặt Nguyên thiếu gia đang mềm nhũn, lại vỗ vỗ mông của cậu, dài giọng nói: “Kiều Kiều chúng ta mới mười chín tuổi, chưa từng nhận được nụ hôn ngọt ngào như vậy—“

Hắn cúi đầu hôn lên vành tai Nguyên Tống, hôn lên vành tai đỏ bừng như chảy máu, nói: "Em bé quá non nớt, hôn một cái đã sướиɠ đến khóc."

"..."

"Bùi Dật!"

"Biến đi!"

Bùi Dật ôm Nguyên Tống đang làm nũng rời đi, vừa mở cửa đã gặp bác sĩ đang đợi đến lượt.

Bác sĩ tuổi cũng không lớn, do dự không dám tiếp tục gõ cửa, dù sao người ở khu này đều rất đặc biệt, còn đang băn khoăn cánh cửa đã mở ra.

Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Nguyên Tống, sau đó cứng ngắc dời tầm mắt xuống, nhìn cảnh Nguyên Tống đỏ mặt cắn đầu ngón tay của người đàn ông.

"Cậu…"

Đây là lần đầu tiên anh gặp hai người đàn ông to lớn thân mật như vậy, anh có chút xấu hổ, nhưng khi anh ngẩng đầu lên nhìn Bùi Dật, mặt anh lập tức trở thành đỏ như quả cà chua.

Anh chần chờ một chút, nói: "Chủ tịch, ngài tới đây xem người phụ nữ bên trong sao?"

Bùi Dật gật đầu.

Vị bác sĩ nhỏ lại giật nảy mình, sắc mặt đỏ bừng, chắc là đã làm ra quyết định khó khăn nào đó, nói: “À, tôi là bác sĩ nội trú dưới quyền bác sĩ trưởng phụ trách bà ấy. Để thuận tiện ngài có thể để lại số điện thoại, và trong tương lai ... tôi có thể liên lạc bất cứ lúc nào nếu có tiến triển hay tình hình nào xảy ra."

Bác sĩ nhỏ nói xong liền cầm bút tiếp tục lo lắng.

Bùi Dật không trả lời.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút khó xử.

Một tiếng cười nhạo vang lên.

Bác sĩ nhỏ theo âm thanh và nhìn Nguyên Tống.

Nguyên Tống hơi nheo mắt lại, nhướng mày tùy ý nhìn Bùi Dật "Anh không nghe thấy sao? Có người hỏi thông tin liên lạc của anh kìa."

Bùi Dật "Tôi không cho cậu được, bạn nhỏ nhà tôi sẽ ghen."

Khuôn mặt của bác sĩ nhỏ trở nên xấu hổ.

Nguyên Tống lườm Bùi Dật, nói với bác sĩ nhỏ một cách hung dữ "Cậu không nghe thấy sao? Anh ấy nói không, và—— Hãy mở mắt ra nhìn mối quan hệ của chúng tôi đi? Tôi chưa nói với cậu, đừng ở trước mặt chính thất câu người đi sao?"

Vị bác sĩ nhỏ tái mặt và chạy đi với hồ sơ bệnh án.

Nguyên thiếu gia hừ lạnh một tiếng, thiếu gia toàn thắng.

Bùi Dật mím môi vui vẻ, nhưng không thể bỏ qua sự nguy hiểm ẩn chứa trong đó "Bạn nhỏ của tôi đang ghen."

"Vô lý!"

Nguyên Tống vội vàng phản bác, kiêu ngạo liếc hắn ta một cái, tự tin cảnh cáo: "Nếu anh là người của thiếu gia đây, vậy thì hãy tuân theo quy tắc của thiếu gia!"

Bùi Dật nói "Quy tắc gì?"

Nguyên Tống nghiến răng "Giúp tôi bảo vệ sự trong sạch của anh!"

"Cả người tôi đều thuộc về một bé cưng" hắn nói với vẻ mặt hài lòng như một con mèo "Đúng rồi, em muốn nói cho người lúc nãy biết mối quan hệ của chúng ta là gì?"

Nguyên Tống nhìn Bùi Dật

Dáng người của Bùi Dật thẳng tắp, hơi gầy, nhưng thuộc vào loại mặc quần áo thì gầy nhưng cởϊ qυầи áo trông rất đô con.

Lúc này ôm một đàn ông to lớn như cậu lâu như vậy nhưng lại không có vẻ gì vất vả, cơ vai cùng vòng eo đều mềm mại hấp dẫn.

Thảo nào bác sĩ nhỏ lại liều lĩnh hỏi thông tin liên lạc của hắn trước mặt Nguyên Tống như vậy.

Mẹ nó, toàn bộ đều là sói đội lốt người.

Nhìn Bùi Dật, Nguyên Tống trong lòng cảm thấy khó xử và phức tạp, cậu thực sự không muốn làm tên già này đắc ý.

Vì vậy, cậu cười nói: "Quan hệ chủ tớ."