Chương 22: Thời Gia

Đường núi quanh co, rộng thênh thang và không có người ở.

Nguyên Tống đi vài bước, đứng trên một nơi cao và nhìn về phía tây nam.

Sau khi kiểm tra trên điện thoại di động, cậu mới phát hiện ra mình có số liên lạc cá nhân của câu lạc bộ, chủ cửa hàng rất quan tâm và đã gửi cho cậu một sơ đồ mặt bằng gần đó.

Bản đồ chỉ đường cho thấy nếu đi bộ theo hướng tây nam, sẽ có một lối ra ở cửa sau, tại đây có thể đón taxi.

Nguyên Tống cũng cảm thấy thật buồn cười , chỉ mới vài ngày kể từ lần cuối cùng có cậu lang thang bên ngoài mà không biết gì.

So với lần trước, lần này là một cải tiến - điện thoại vẫn còn tốt.

Vâng, tuyệt.

Tiếp tục cố gắng lần sau.

Đi được một đoạn đường xa, Nguyên Tống không nhịn được nữa, xung quanh vắng vẻ, không có chỗ ở.

Một chiếc ô tô gầm rú chạy tới, với mục đích rõ ràng, là tìm kiếm cậu.

Cậu cảnh giác nhìn chiếc xe, phát hiện người trong xe trông rất quen, là người đàn ông cậu gặp ở bệnh viện.

Người đàn ông mặc áo ngắn tay, sắc mặt vẫn tái nhợt như sắp chết, luôn cho cậu cảm giác rất quen thuộc.

Nguyên Tống nghiêm túc nhìn người đàn ông này, tặc lưỡi và quyết định để anh ta bị lợi dụng trong danh dự.

“Ca ca, thật trùng hợp a?” Cậu trong miệng ngậm điếu thuốc cười cười “Anh tới chơi sao?”

Nam nhân lắc đầu "Tôi có chuyện cần xử lý ở đây, cậu đây là. . . "

Nguyên Tống cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông, phát hiện ra rằng người đàn ông này không ở trường đua, nếu không anh ta sẽ không bình tĩnh như vậy khi nhìn thấy cậu như một người từ cõi chết trở về.

"Xe bị hỏng, tôi đang vội vàng quay về."

Nguyên Tống lời gợi ý còn chưa nói hết, người đàn ông cụp mắt nói: "Chỗ đó không gần lối ra, nếu không phiền, tôi đưa cậu đến đó."

Nguyên Tống đương nhiên đồng ý.

"Chiếc xe này không tồi, không dễ lấy" cậu ngồi vào ghế phụ "Tôi biết một người có chiếc xe giống như vậy."

Người đàn ông lái xe rất vững vàng, nghe cậu nói liền quay đầu nhìn, cười tủm tỉm nói: "Thật sao? Đây không phải xe của tôi, là của một người bạn."

Nguyên Tống nhướng mày, chiếc xe này thực sự không phổ biến.

Lần trước cậu nhìn thấy tên Tần Văn đó lái xe một cách khoe khoang, nhưng người trước mặt cậu thực sự không giống người sẽ mua một chiếc xe cao cấp như vậy.

“Sẽ không phải là tên đó đi?” Nguyên Tống chửi thầm trong bụng, đừng là bạn của Tần Văn, cậu giả vờ thản nhiên thăm dò “Hắn là tên lang băm bán thuốc giả.”

Người đàn ông cười hai tiếng, nhưng không trả lời.

Tảng đá lớn trong lòng Nguyên Tống rơi xuống đất, xem ra là... phải không?

Vận khí của thiếu gia tuyệt đối không tệ như vậy!

Nguyên Tống thăm dò từng câu một, kết luận rằng người này là một người miền nam mới chuyển đến phía bắc, và chắc chắn không phải là người trong vòng bạn bè của họ.

Thế là Nguyên Tống chơi xấu, giả vờ nghe tài xế gọi điện thoại, kỹ năng diễn xuất rất vụng về và giả tạo "Cái gì? Xảy ra tai nạn xe cộ? Bây giờ không qua được à? Vậy cậu để thiếu gia ngủ ngoài cửa sao?"

Cậu hung ác cúp điện thoại, khoanh tay hờn dỗi nói: "Xong rồi, hôm nay tôi sẽ ngủ ngoài đường."

Người đàn ông rất ân cần nói: “Tôi cũng sắp về thành phố, dọc đường có thể chở cậu đi.”

Nguyên Tống cau mày nói một cách có lệ "Thật quá rắc rối cho anh."

Người đàn ông cong mắt nhìn Nguyên Tống đang vẻ mặt có vẻ lãnh đạm, nhưng đôi mắt đào hoa lại tràn đầy vẻ chờ mong dễ thương.

"Không vấn đề gì."

“Được!” Nguyên Tống hưng phấn đồng ý, đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng duy trì tính cách ngang ngược, dè dặt gật gật đầu “Vậy được.”

Khi bọn họ đến khu đô thị, trời đã tối.

Lúc xuống xe, cậu mới phát hiện mình chưa hỏi tên người bạn này, khi cậu trả thù xong thì ... khụ khụ, về đến nhà nhất định phải cảm ơn người bạn này.

Cậu xoay người đi đến cửa sổ xe bên kia, nhướng mày hỏi: "Này, để lại tên đi."

Nguyên Tống mặc một chiếc áo len màu đen, bên trong là quần yếm và đi ủng da, cộng với kiểu tóc nghệ sĩ khoa trương và khí chất của thiếu gia đệ nhất thiên hạ, rất ngông cuồng.

Nam nhân cười nhạt, híp mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Thời Gia."

"Tôi tên Thời Gia."

Nguyên Tống gật đầu, ồ lên một tiếng rất ngầu, tỏ vẻ đã biết, quay đầu rời đi, sau lưng tùy ý vẫy vẫy tay "Ngày mai gặp."

Thời Gia đang ngồi trong xe, nhìn Nguyên Tống đi vào một hiệu thuốc lớn, sau đó anh thất thần một lúc mới cúi đầu trả lời điện thoại đang đổ chuông.

Anh đặt ngón tay lên vô lăng, yên lặng nghe người đối diện nói: "Lâm tiên sinh yên tâm đi, tôi không phải vừa mới đi cùng ngài Khương xong sao?"

"Ngài là người quan trọng nhất trong lòng tôi, ai có thể vượt qua ngài?"

“Được, mười phút nữa tôi tới.” Anh dùng giọng lười biếng mà quyến rũ nói, nghe người bên kia phàn nàn, anh đột nhiên cười khẽ, “Này, tôi mang theo hai hộp bαo ©αo sυ…”

Anh thản nhiên đáp lại lời bên kia, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm và mỉa mai hoàn toàn khác, sau khi cúp điện thoại, anh chậm rãi lái xe đi.

Khi Nguyên Tống từ hiệu thuốc đi ra, trên tay còn đang cầm một chiếc túi nilong màu đen.

Cậu quay người rời đi, trực tiếp đi xe buýt trở về Bắc Kinh.

Chuyến tung hoành này không phải do cậu rảnh rỗi đâu.

Chỉ là xe buýt không có kiểm tra thân phận của cậu, cho dù Bùi Dật phát hiện cậu không có chuyện gì, ngược lại rời đi trên xe của Thời gia, thì dấu vết điều tra cuối cùng cũng chỉ có thể là ở thành phố bên cạnh.

Lúc này cậu trở về Bắc Kinh, dưới ánh đèn đã tối, còn có nguyên nhân chủ yếu khác.

Ánh sáng từ điện thoại di động phản chiếu lên sườn mặt của cậu, trên màn hình còn có một tin tức tài chính.

Ở trên có thông tin cho rằng vợ của chủ tịch tập đoàn Kinh Thị ở Bắc Kinh đã phải nhập viện trong một vụ tai nạn xe hơi và hiện vẫn đang hôn mê.

"Ong—"

Điện thoại rung lên dữ dội, là cuộc gọi WeChat của Bùi Dật.

Chắc phát hiện điện thoại tắt máy rồi nhỉ.

Nguyên Tống nhướng mày, phớt lờ nó và chỉ mở hộp thoại, chỉ thấy rằng Bùi Dật nhắn tin đến như điên, chỉ trong sáu mươi giây tin nhắn thoại lần lượt được gửi tới, kéo dài cả buổi chiều.

Nguyên Tống chọn ngẫu nhiên một cái vừa mắt rồi nhấp vào nó.

Trộn lẫn với tiếng gió hú, tiếng ồn ào, tiếng còi và xe cứu hỏa, giọng nói khàn khàn và run rẩy của Bùi Dật vang lên "Nguyên Tống."

"Nguyên Tống, em nhất định sẽ không sao chứ? Rõ ràng hôm nay em còn nói sau này sẽ yêu tôi nhiều như thế nào... Em đã hứa với tôi, em đã hứa với tôi sẽ mãi mãi ở bên tôi, em sẽ không bao giờ thất hứa…”

"Nguyên Tống."

"Nguyên Tống."

"Làm ơn...đừng vứt bỏ tôi, đừng rời xa tôi, làm ơn."

Bùi Dật dường như đang khóc.

Nguyên Tống đang nghịch điện thoại, lông mày bất giác giãn ra và buông thõng, điện thoại đã tự động tắt máy sau thời gian lâu không chạm vào màn hình.

Một giây sau, Bùi Dật tiếp tục gọi.

Đôi mắt của Nguyên Tống sáng lên, khóe môi cong lên một nụ cười chế nhạo.

Ah, thiếu gia rất vui đó!