"Cái này, trên thực tế," Dư Minh có chút ngại ngùng nói, "Lộ trình của chúng tôi vẫn chưa có bàn bạc xong, căn cứ C cách nơi này có chút xa, để mà đến nhanh nhất cũng như tránh né thi triều thì phải qua đường Chiết Nhân. Tuy nhiên về vấn đề an toàn thì chúng tôi cũng không tính toán sẽ đi con đường đó, đang định lát nữa mở cuộc họp để thảo luận thêm là sẽ tránh đi đâu."Đường Chiết Nhân, một con đường có thể nối thẳng đến căn cứ, chặng đường cũng ít phải đi quanh co lòng vòng. Trên đường không có bất kỳ chường ngại nào, có thể nói đây là con đường to rộng mở nhất.
Nhưng đồng thời, đây cũng là con đường mà người sống sót nghe thấy sợ hãi và không muốn đi qua nhất.
Ở đoạn giữa đường Chiết Nhân, gần khu vực trung tâm có một căn nhà nhỏ ba tầng, căn nhà này nhìn qua cũng bình thường không có gì nổi bật, nhưng lại không ai dám đến gần. Chỉ vì xung quanh căn nhà này là nơi bị lây nhiễm nghiêm trọng nhất, ngay cả thực vật cũng có chứa kịch độc.
Nghe nói căn nhà nhỏ ba tầng này từng được dùng làm phòng thí nghiệm, tầng một hay dùng để thả một số vật thí nghiệm là chuột bạch ra ngoài. Khi mạt thế xảy ra, môi trường bị ô nhiễm, đám chuột bạch này là nhóm đối tượng đầu tiên bị lây nhiễm biến dị, chúng nó sẽ kêu chít chít và tụ tập thành đoàn vây quanh mỗi khi có người đi qua, không nói đến cảnh tượng đàn chuột dày đặc bao vây làm người ta sợ hãi, người bình thường chỉ cần bị nó cắn trúng phần lớn không có cách nào cứu chữa, trăm phần trăm bị lây bệnh.
Vốn dĩ cũng có các đội ngũ đi qua con đường này, nhưng số người sống sót đi qua không đến một nửa, những người này ít nhiều đều bị thương nặng, nên con đường vốn không có tên bị người ta sợ hãi và gọi là đường Chiết Nhân.
"Thi triều lúc nào sẽ đến, các cậu đã liên lạc với căn cứ chưa?" Nét mặt Vân Tích trở nên nghiêm túc hơn một chút.
"Haiz, không may là máy truyền tin của bọn tôi bị dính nước, mở lên liên lạc lại toàn tạp âm, nên trước mắt chưa liên lạc được với căn cứ," Dư Minh mặt mày nhăn nhó nói, "Tôi cũng không nghĩ là căn cứ C lại nghèo như vậy, đến máy truyền tin cũng không mua được loại không thấm nước."
"Lần cuối cùng còn liên lạc được là vào ba ngày trước, lúc đó nhận được tin tức là thi triều đã đến Thẩm thành ở phía nam." Ngôn Lâm bổ sung thêm thông tin.
Nơi mà bọn họ đang ở đây à phía bắc, cách Thẩm thành ở phía nam ba cái thành phố lớn, lấy tốc độ di chuyển chậm rì rì của thi triều thì muốn tới được nơi này còn một đoạn thời gian nữa.
"Ba ngày trước?" Vân Tích nhíu mày, "Các cậu đây là dùng thông tin 2G à, chẳng lẽ không biết ở phía nam cùng mấy thành phố lân cận đã sớm bị thất thủ, thi triều đi qua nơi đó không những không giảm bớt tốc độ, có khả năng còn lớn mạnh hơn, nếu như xui xẻo thì bây giờ có lẽ chúng đã đến cửa nhà các cậu rồi đấy."
Vừa dứt lời, dưới cửa liền vang lên một tiếng nổ thật lớn, chấn động đến mức làm ba người đang đứng sửng sốt, ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên.
"Đại ca à, anh không phải là có miệng quạ đen đấy chứ?" Dư Minh khẩn trương nhìn xung quanh, lập tức đi đến bên cửa sổ nhìn xuống cảnh tượng phía dưới.
"Có lẽ không phải là thi triều, âm thanh không giống," Ngôn Lâm bình tĩnh phân tích, "Tiếng nổ mạnh vang lên liền yên tĩnh lại, không có tiếng bước chân của người khác, cũng không có tiếng gào rống, có thể là xảy ra vấn đề khác."
Vân Tích nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi đi xuống xem thử."
"Tôi đi cùng anh," Ngôn Lâm cũng nhanh chóng nói, "Dư Minh, cậu đi tìm bọn Thập Húc, nếu chúng tôi mười phút sau mà còn chưa trở lại đây thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, di chuyển đến nơi khác trước đã."
Dư Minh cũng không dám chần chừ, lập tức nhận lệnh, vừa kêu tên vừa đi gõ cửa từng phòng gọi người.
Vân Tích ở tại lúc Ngôn Lâm đang nói đã nhấc chân đi xuống tầng, bước chân rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại bóng người.
Đi đến chân cầu thang dưới lầu rồi hắn mới phát hiện Ngôn Lâm còn chưa có đuổi kịp, ngẩng đầu lên liền thấy đối phương đang đi xuống lầu vô cùng cẩn thận, giống như dưới chân cậu có dung nham không bằng.
"Tôi nói với cái tốc độ này của cậu a, nếu là thi triều tới thì cậu liền chuẩn bị chờ chết đi," Vân Tích nhìn bộ dạng này của cậu thật không nhịn được, "Như thế nào, cái sàn nhà này dính chân cậu lại rồi à?"
"Xin lỗi, hôm nay đi đến hội đấu giá tôi quên không uống thuốc, hiện tại có chút phát bệnh," giọng nói của cậu nghe có vẻ yếu ớt, "Anh đi trước đi, cách xa tôi một chút."
"Haiz, phiền toái," Vân Tích sải bước đi lên, giữ chặt lấy cánh tay Ngôn Lâm chuẩn bị đem người kéo đi, "Cậu nói cậu..."
"Ầm roẹt--"
Bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, tuy là không cảm nhận được cảm giác đau đớn nhưng Vân Tích cũng cảm giác được có thứ gì đó chạy tán loạn trong cơ thể hắn.
Ngôn Lâm rũ mắt nhìn cánh tay đang bị bắt lấy của mình, giọng nói càng yếu đi: "Xin lỗi, tôi là dị năng giả hệ lôi, còn chưa làm quen được với dị năng của mình, cũng chưa uống thuốc áp chế nên mới như vậy, anh bị điện giật như vậy có khỏe không?"
Vân Tích vẻ mặt vô cảm thu lại bàn tay đang bắt lấy tay người kia, "Không có việc gì, chính là lần đầu tiên bị điện giật như vậy, có chút mới lạ."