Chương 9: Khô Du (1)

Nhìn xuống sàn nhà, Vân Tích cuối cùng cũng rõ ràng vì sao mà những người khác lại tin tưởng ma ốm này như vậy. Hắn lần đầu tiên gặp được dị năng giả có năng lượng quá mạnh không thể khống chế đến mức phải dùng thuốc để áp chế bớt.Không những vậy người kia còn hồn nhiên không biết tình trạng của mình thật kỳ lạ, chỉ thấy người kia nói: "Để tôi gọi Dư Minh đem thuốc xuống, chẳng may không cẩn thận làm anh bị thương thì phải làm sao."

"Không cần, tôi không có cảm giác đau," Vân Tích quan sát trạng thái của Ngôn Lâm, thấy cậu khôi phục lại một chút thì tiếp tục đi xuống tầng, "Trước lo việc chính sự đã."

Lúc này Ngôn Lâm không còn chậm rì rì giống như vừa rồi nữa, miễn cưỡng cũng có thể đuổi kịp bước chân của hắn cùng xuống dưới tầng một.

Chờ đến khi nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, hai người đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng ấn xuống máy truyền tin ở bên tai.

Ngôn Lâm liên lạc với các đội viên khác: "Thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống tầng đi, chủ yếu mang theo đồ ăn, những các khác thiếu thì bổ sung trên đường sau, đêm nay chỉ sợ sẽ có trận đánh ác liệt."

Vân Tích lại liên lạc với một người quản lý ở căn cứ A: "Alo, có nghe được không, ở khu vực phía bắc các người có xuất hiện thể biến dị khổng lồ, theo tỷ lệ tôi quan sát được thì có lẽ là nhện biến dị. Nơi đó ngày hôm nay mới mở hội đấu giá, ít nhất có hơn trăm người sống sót còn chưa rời đi."

Sau khi liên lạc với đội viên, Ngôn Lâm yên lặng chờ đợi Vân Tích nói chuyện, nhưng mà giây tiếp theo liền nhìn thấy biểu cảm của đối phương thay đổi, rõ ràng là nghe được điều gì đó khó có thể tin, "Ý của ông là, cái tên ngốc Giang Tỉnh Nam kia đã thay tôi rút lui khỏi căn cứ, hiện tại tôi không có tư cách liên lạc với lãnh đạo cấp cao à."

"Người phê duyệt của các ông làm ăn như thế nào vậy, đến chó mèo ngoài đường cũng biết tôi cùng Giang Tỉnh Nam quyết liệt, hắn đã sớm không phải đội trưởng của tôi rồi, căn bản không có tư cách thay tôi quyết định, giờ các ông tính nhìn năm cái thành thị còn sót lại bị phá hủy hết sao?"

Phía đối diện dường như nói ra mệnh lệnh gì đó làm người ta không vui, Vân Tích cười lạnh một cái rồi dứt khoát nói: "Được rồi, hiếm khi có lòng tốt nhắc nhở các người một câu mà lại có thái độ như vậy, vậy thì các người chờ tổn thất một đống người nữa đi."

Sau khi tắt máy truyền tin, thấy Ngôn Lâm đang nhìn mình chằm chằm, Vân Tích bực bội đem đầu tóc vò lại nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, hiện tại tôi không những là người không có đội ngũ mà đến cả căn cứ để cư trú cũng không, khó trách lại có đám người tìm đến gây rắc rối cho mình, hóa ra là trong lúc không hay tôi đã trở thành kẻ lang thang a."

Ở thời đại cá lớn nuốt cá bé này, nếu không gia nhập hay lưu trú ở một căn cứ nào thì cơ bản là rất khó sống sót. Nguyên nhân rất đơn giản, ở nơi tài nguyên thưa thớt phải dựa vào cướp đoạt để mà sống, thì giữa các căn cứ với nhau cũng ngầm đối đầu, chỉ duy trì vẻ hòa bình ở ngoài mặt mà thôi.

Mà người sinh tồn một mình không có căn cứ nào che chở, sẽ bị kẻ khác nhằm vào nhiều không đếm xuể. Thường thấy nhất là những người bị bắt lại rồi bán đi như nô ɭệ, cung cấp cho mấy tên có thế lực tâm tư xấu xa, bị đối đãi như con vật.

"Anh có thể gia nhập căn cứ của chúng tôi, tôi sẽ giúp anh trong khả năng của mình..." Ngôn Lâm vốn định an ủi vài câu, còn chưa nói xong đã thấy vẻ mặt của Vân Tích khôi phục lại như bộ dáng thường ngày, trong mắt còn lóe lên tia thú vị, hoàn toàn không thấy vẻ cáu giận vừa rồi.

"Hả? Không cần đâu, như này cũng rất có ý tứ," hắn thu hồi vẻ mặt lo lắng vừa nãy, cười cong mắt, "Về sau có đánh nhau cũng không cần nhìn trước ngó sau xem có phải người của căn cứ A không để phòng ngừa ngộ thương nữa, hiện tại tôi muốn đùa chết ai thì sẽ đánh người đó, cũng không có ai xưng là đội trị an đến ngăn cản nữa. Cậu nghĩ xem, như vậy so với những tháng ngày trước kia không phải càng tốt hơn sao."

Thái độ của đối phương thay đổi cực nhanh làm cho Ngôn Lâm cũng có chút ngạc nhiên, cậu lẳng lặng thu hồi tầm mắt, đem lời an ủi định nói ra nuốt vào trong lòng.

Cái danh hiệu "Chó điên" này, quả là danh bất hư truyền.