Chương 7: Xin lỗi, tôi là dị năng giả hệ lôi (1)

"Vâng, sau này em sẽ nói năng cẩn thận."Thái độ một mực nghe lời của Dư Minh đối với Ngôn Lâm làm Vân Tích không khỏi tò mò, vì sao cậu ta lại sợ một ma ốm như vậy, đang muốn dò hỏi một chút thì Ngôn Lâm lại đem đề tài nói chuyện chuyển đến trên người hắn.

"Nhân tiện tôi cũng muốn hỏi một chút nguyên nhân," Ngôn Lâm lạnh nhạt nói, "Tôi nghĩ đội ngũ của mình có thể mang lại cho anh nhiều lợi ích hơn đội ngũ trước, gia nhập chúng tôi cũng không có bất lợi nào đối với anh."

"Nói thì nói như vậy, nhưng từ trước đến nay tôi không tin tưởng bất cứ ai ngoài chính bản thân mình," Vân Tích ôm cánh tay dựa vào tường, nói không chút để ý, "Chắc hẳn các cậu đều nghe qua, tôi bởi vì từng được bọn họ cứu mạng nên mới lựa chọn gia nhập."

Câu chuyện này vốn được đồn đại đến tai tất cả mọi người, nên hai người Dư Minh và Lâm Ngôn không hẹn mà cùng gật đầu.

"Nhưng nếu tôi nói, ban đầu bọn họ vốn muốn gϊếŧ ta thì sao," hắn vừa nói vừa cười tự giễu, "Còn có một vấn đề mà người ngoài không biết, đó chính là tôi không có bất cứ ký ức nào trước khi mạt thế xảy ra, mới đầu tôi cái gì cũng không hiểu, cũng không rõ ràng lắm tại sao bọn họ lại có ý muốn gϊếŧ mình."

Vân Tích trước nay vẫn luôn nhớ kỹ, cái ngày bầu trời u ám, xác chết khắp nơi, mọi thứ đổ nát hoang tàn trước khẩu súng của hắn.

"Cho nên thật xin lỗi, muốn tôi nhập đội mấy người lúc này e là không được," hắn bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Nhưng mà các cậu có thể thử làm gì đó thay đổi suy nghĩ của tôi, mặc dù khả năng không cao."

Một mảng im lặng.

Vân Tích đối với phản ứng của bọn họ dường như đã sớm đoán trước được, hắn ho nhẹ một tiếng chuẩn bị rời đi: "Cứ như vậy đi, nói về chuyện trả lại tích phân một chút như vậy đã, tôi đi trước, cảm ơn các cậu đã ra tay cứu giúp."

"Chờ đã!"

Thấy hắn nhấc chân định rời đi, Dư Minh theo bản năng hô lên: "Nếu không thì anh vẫn cứ ở lại đây trước đi, thời nay mấy thể biến dị đều ở bên ngoài kiếm ăn, anh như vậy không an toàn."

Vân Tích dừng bước chân lại một chút, sau đó cười nhạo nói: "Lời này cậu nói với ai cũng được chứ không nên nói với tôi, tôi cho rằng dị năng của mình hẳn là ai cũng biết đến rồi chứ."

"Này hình như là..." Cậu bây giờ mới nhớ ra người này sẽ không bị mấy thể biến dị tới gần, bây giờ dù có đi lang thang ngoài đường cũng sẽ không có quái vật nào cắn hắn, "Nhưng đội chúng tôi thật sự thiếu một chủ lực a, sắp tới sẽ xuất hiện thi triều, căn nhà này còn không có đủ lớp phòng hộ, đội trưởng sợ là cũng sắp tái phát bệnh cũ, tôi sợ chúng tôi lần này không chống đỡ được để về căn cứ thôi."

(thi triều kiểu như là bọn quái vật hay còn gọi là tang thi, thể biến dị tập trung thành bầy đàn số lượng lớn tấn công ào vào căn cứ như thủy triều)

Thi triều, làm cho ai nấy nghe đến đều sợ mất mật, vốn dĩ lúc đầu nó chỉ là một đàn tang thi nhỏ tụ lại, nhưng theo số lượng người bị lây nhiễm rồi biến thành thể biến dị ngày càng nhiều, thì đoàn tang thi mỗi lần tấn công cũng ngày càng lớn mạnh.

Càng đáng sợ chính là, mỗi lần chúng nó đều như có ý thức biết đường hướng về một điểm nào đó mà đến. Mà những điểm này, đều là căn cứ có nhiều người sống sót.

Lời này thành công làm cho Vân Tích chần chừ mà dừng lại bước chân, thi triều đối với hắn cũng không gây ra nhiều thương tổn hay sợ hãi như những người khác.

Vân Tích lại quay đầu liếc nhìn cái con người yếu ớt, dường như một trận gió thổi cỏ lay là bay mất của Ngôn Lâm, thật không hiểu sao ba cái người khỏe mạnh kia đều dựa vào ma ốm này. Nếu có thi triều đến thật thì chẳng phải là ngồi chờ chết sao.

Chủ yếu vẫn là ánh mắt của Ngôn Lâm nhìn về phía hắn nữa, rõ là bình tĩnh không gợn sóng nhưng như thế nào mà hắn lại nhìn ra một chút chờ mong ở trong ánh mắt đó đây.

Vân Tích thầm thở dài trong lòng, tạm thời bỏ qua cái suy nghĩ sẽ rời đi: "Được rồi, nói cho tôi xem kế hoạch sắp tới, chờ tới căn cứ C rồi chúng ta lại nói tiếp."