Chương 5: Anh đây là đang đùa giỡn tôi? (1)

"Anh không thể để vẻ bề ngoài của đội trưởng mê hoặc a," nam sinh thấy Vân Tích thật sự không tin, liền kéo một chàng trai khác cao hơn cậu ta cả một cái đầu đến làm chứng "Tên này, lúc trước trong quân doanh hắn là người đầu tiên xem thường Ngôn đội, sau đó liền hối hận đến xanh cả ruột đây này."Bị nhắc đến lịch sử đen tối, thanh niên che mặt lại gào lên: "Trần Thịnh, đừng có nhắc lại việc này nữa, cậu còn như vậy tôi kêu Thập Húc đến đây đó."

Nghe được hai chữ "Thập Húc", cả người Trần Thịnh cứng đờ, lập tức giơ tay lên miệng làm động tác kéo khóa, "Ok, sự kiện kia sẽ chôn sâu dưới đáy lòng ta, nhắc lại nữa làm chó."

Vân Tích hứng thú mà nhìn hai người kia hành động như kẻ dở hơi, thuận miệng hỏi: "Thập Húc là ai?"

"Là người trợ lý của chúng ta, trước thời kỳ mạt thế làm bác sĩ," Trần Thịnh một bên giới thiệu một bên thăm dò Vân Tích, "Hắn cùng đội trưởng đến hội đấu giá, anh hẳn là có nhìn thấy, cái người kia lớn lên có chút văn nhã bại hoại, luôn mặc áo choàng trắng, hiện tại chắc còn ở trên xe đúng không?"

"...." Tầm mắt Vân Tích hướng đến chiếc xe đã sớm đỗ xong phía trong gara cùng với người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng phía sau Trần Thịnh, muốn nói lại thôi, "Thật ra, hắn đã sớm đỗ xe xong rồi."

"Ai văn nhã bại hoại, ai là trợ lý của các cậu,.." Từ Thập Húc cười tủm tỉm mà cúi đầu nhìn Trần Thịnh, vẻ mặt đen xì, "Cậu nói đúng, cho nên lần sau làm nhiệm vụ bị thương đừng có kêu đau, cũng đừng tìm tôi, tự mình dùng tích phân đi gặp dị năng giả hệ trị liệu đi. Xem ra cậu ghét bỏ phương pháp chữa bệnh dân gian của tôi cũng không phải mới ngày một ngày hai."

Trần Thịnh: "!!!"

Cậu không chút suy nghĩ liền nhanh chóng nói xin lỗi: "Tôi nói bừa a, anh không cần để trong lòng, dị năng giả hệ trị liệu lấy tích phân đúng là trắng trợn cướp đoạt a, tôi chính là thích mấy biện pháp dân gian hơn một chút."

Từ Thập Húc hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không để ý đến lời xin lỗi của người này, xoay người đi vào nhà.

Trần Thịnh vội vàng chạy theo bám lấy Thập Húc: "Đại ca, anh đừng tức giận a, tôi chính là nói bậy chút thôi!"

Thanh niên còn lại thấy vậy vui vẻ nói: "Đáng đời, mà chúng ta cũng thôi, anh vừa mới tới, tôi đưa anh đi làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút, nhân tiện nhắc lại một lần nữa, đây thật sự không phải là căn cứ C, đây là chỗ ở đơn độc của tiểu đội chúng tôi, phía trên kia có ký nhận thông tin."

....

Vân Tích nhướn mày không nói thêm gì nữa, hắn ngày càng thấy hứng thú đối với đội ngũ mới này.

Mọi người đều biết muốn có được đội ngũ độc lập của riêng mình là vô cùng khó khăn, phải thông qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, còn phải cống hiến một số lượng tich phân nhất định.

Dù sao ở đâu cũng có thể sống và trụ lại được, căn bản là không ai đi làm cái việc phiền toái này, không nghĩ tới thật sự sẽ có nhóm người đi thành lập một đội ngũ riêng, lại còn được phê duyệt.

Vân Tích liền tùy ý để thanh niên kia dẫn mình đi vào, một đường đi muốn bao nhiêu nghe lời liền có bấy nhiêu nghe lời. Còn Ngôn Lâm thì sau khi bọn họ vào nhà hết, hắn mới giống như cơ quan vừa được khởi động, chỉ im lặng đi theo sau hai người, không nói một lời.

Dọc theo đường đi, Vân Tích đã biết thanh niên kia tên là Dư Minh, mấy người trong đội bọn họ trước khi mạt thế xảy ra đã biết nhau trong quân doanh, cả bốn người đều là con nhà giàu, nhưng vì đủ loại nguyên nhân khác nhau mà bị người nhà mạnh mẽ đưa vào trong quân đội.

Khi mạt thế đến, trong lúc chạy trốn lại ngẫu nhiên đυ.ng vào nhau hợp thành một đội, vừa quen biết lại có sự ăn ý nên trở thành một đội ngũ đến tận bây giờ.

Sở dĩ mua Vân Tích về, là vì đội ngũ của họ còn khuyết thiếu một người có sức mạnh chủ lực. Từ Thập Húc học y nên làm công tác hỗ trợ phía sau, hai người khác có năng lực nhưng chỉ am hiểu lục soát tìm kiếm vật tư là chính, đối với mấy loại thể biến dị thì không biết một chút gì.

Cả đội chỉ có Ngôn Lâm miễn cưỡng xem như là người có giá trị vũ lực mạnh nhất, nhưng cậu lại nhiều bệnh, hai ba ngày ho khan một trận, một tháng nằm trên giường ít nhất một lần, sinh tồn thật là quá vất vả a.

"Vậy các cậu bảo trên danh nghĩa là chuyện như thế nào?" Vân Tích hỏi.

"A, chuyện này hả," Dư Minh gãi gãi mặt, không để ý lắm mà nói, "Phiêu bạt bên ngoài mà không đủ năng lực thường sẽ bị người ta xem thường, còn gặp phải nhiều loại đãi ngộ không công bằng nữa, ở hai căn cứ lớn nhất là A và B bị chú ý nhiều quá, bọn tôi không quen bị soi mói nên liền tính toán đến căn cứ C để lấy cái danh đội ngũ đứng đầu a, mỗi tháng chỉ cần đưa lên mức tích phân như đã thỏa thuận là được, những vấn đề khác không cần hỏi đến."

"Như vậy ở thời điểm người khác hỏi chúng ta là ai, còn có thể nói chúng ta thành viên của đội ngũ đứng đầu căn cứ C, aii, đội ngũ đứng đầu nghe thật là ngầu a."