Chương 4: Tôi chờ mong anh làm tôi hối hận (2)

"Vân Tích, tôi thật sự không hiểu nổi hành vi của anh." Ngôn Lâm chỉ bất ngờ một giây sau đó lại khôi phục vẻ mặt thản nhiên, "Anh cắn tôi vì cái gì, ra oai?"Vân Tích nhìn chỗ dấu răng mình vừa ra sức cắn trên tay người kia một lúc lâu, cười nói: "Không có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, mua tôi sẽ là quyết định hối hận nhất cả đời này của cậu, tiểu thiếu gia."

Ba chữ cuối cùng hắn cố ý nhấn mạnh, như có ý khıêυ khí©h.

Ngôn Lâm duỗi tay về vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo, biểu cảm trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào, tựa như không đem lời khıêυ khí©h của Vân Tích để vào trong mắt: "Tôi đây thật chờ mong đến ngày mà anh làm tôi thấy hối hận đó."

"..Chậc.."

Vân Tích chợt cảm thấy không thú vị, đối với kiểu người vĩnh viễn đều không bị ảnh hưởng bời lời nói của người khác, hắn trước nay đều không có cách gì, chỉ thuận theo tự nhiên nói: "Đi thôi."

Nghe được lời này, Ngôn Lâm hơi khó hiểu mà nhìn về phía hắn, Vân Tích không kiên nhẫn nói tiếp: "Về căn cứ của các người đó, chẳng lẽ định tiếp tục đứng ở cái địa phương hỗn loạn này sao."

Đối với việc Vân Tích tự nhiên đảo khách thành chủ, Ngôn Lâm cũng không để ý, hắn cười nhẹ đuổi theo bước chân của đối phương: "Đi theo tôi."

...

"Không nghĩ tới căn cứ C của các cậu lại nhỏ như vậy a, liền so với căn cứ cấp bậc thấp nhất cũng không bằng đi." Từ trên xe bước xuống, Vân Tích nhìn căn nhà trước mắt mà một lời khó nói hết.

Ở mạt thế, người có năng lực sống sót đều hướng đến các khu căn cứ có năng lực theo thứ tự là A,B,C. Căn cứ A có thiết bị nghiên cứu khoa học đứng đầu cùng với số lượng dị năng giả nhiều nhất, căn cứ B hơi kém hơn một chút, còn căn cứ C đa số là người bình thường, vậy mới nói là căn cứ dựa vào sức mạnh và quyền cước.

Mà Vân Tích sinh sống và làm việc ở căn cứ A một thời gian dài, nên không thể tưởng tượng được căn cứ C thế nhưng chỉ có một căn nhà.

"Uy, đây là người mới mà đội trưởng mang về sao, ai nói với anh đây là căn cứ của chúng tôi," lúc hắn còn chưa xuống xe đã thấy ở phía xa trước cửa căn nhà có người đứng đùa nghịch máy truyền tin, hiện tại người đó hẳn đã chú ý tới hắn, lúc đến gần nghe được lời nói của hắn liền nhịn không được mà cười ra tiếng, "Lần này mang anh về đây, không có bất kỳ quan hệ gì với căn cứ C hết, đây là việc riêng của tiểu đội chúng tôi thôi."

Cùng lúc đó, có một chàng trai trẻ tầm tuổi sinh viên, dáng người nhỏ nhắn hơn đi đến bên cạnh người kia, nghe thấy lời này liền dùng sức gật đầu nói: "Đúng vậy, căn cứ C nghèo như vậy lấy đâu ra nhiều tích phân như thế, huống hồ đội trưởng của chúng ta bị đồn thổi như vậy, nơi đó cùng chúng ta bình thường chẳng có quan hệ gì hết."

"Vậy tích phân của các cậu..."

"Đổi được đó," như là sớm đã đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, chàng trai liền nói thẳng, "Anh cũng biết có hai cách để kiếm tích phân, một là làm nhiệm vụ, hai là nộp lên những vũ khí mình cướp đoạt được để đổi điểm, chúng ta chính là dùng cách sau."

Cách thứ hai này Vân Tích đương nhiên biết, nhưng hắn không nghĩ tới thật sự sẽ có người lựa chọn nộp vũ khí lên. Ở thời buổi này, có thể kiếm được con dao phay đã là hiếm hoi rồi, chưa kể đến các loại vũ khí khác, bất cứ ai cũng sẽ lựa chọn giữ lại để phòng cho bản thân, nộp lên như vậy mới là có quỷ a.

"Nhìn biểu cảm của anh có lẽ là không tin tưởng a," nam sinh nhìn thấy phản ứng của Vân Tích liền vui tươi hớn hở nói "Là thật đó, đội trưởng của chúng ta trước kia chính là chỉ huy đệ nhất trong quân doanh, trong nhà mấy đời đều có người gia nhập quân đội, nên tất nhiên nắm giữ nhiều loại vũ khí cực phẩm, có thể đổi được rất nhiều tích phân a."

Vân Tích chần chừ quay đầu nhìn về phía khuôn mặt trông có phần yếu đuối bệnh tật của Ngôn Lâm, sau đó lẳng lặng phun ra hai chữ: "Không tin."