Chương 25: Mất đi ký ức (1)

Trần Thịnh nói xong câu đó liền không hề lên tiếng nữa, chỉ có thể nghe được âm thanh thở dốc từ đầu bên kia.Nhưng chỉ hai chữ đã đủ làm cho tim của Từ Thập Húc nhảy lên một cái, hắn vội vàng muốn hỏi vị trí, nhưng lại chỉ nhận được âm thanh đô đô của cuộc gọi bị cắt đứt.

Khi hắn đang mở máy truyền tin muốn gọi lại một lần nữa, thì đột nhiên lại liên lạc được với Dư Minh cũng đang mất tích.

"Phòng thí nghiệm, nhanh lên! Trễ một chút nữa thì Trần Thịnh có khả năng tự thiêu cháy mình a!" Không khó để nghe ra đối phương đang cố gắng hạ thấp giọng, dường như là sợ hãi bị thứ gì đó nghe được, "Tôi không xác định được cậu ta hiện tại đang biến dị như thế nào, độ ấm cơ thể cao đến dọa người, có thể chiên được bò bít tết luôn a."

Dư Minh nói xong được câu thì yên lặng một lúc, dường như Trần Thịnh ở bên kia đang lẩm bẩm gì đó không nghe được rõ ràng, sau một loạt tiếng xột xoạt như âm thanh quần áo cọ xát truyền đến qua tai nghe, giọng Dư Minh một lần nữa vang lên: "Cậu ta nói nếu cậu ta chết mấy người hãy tìm áo giáp số 3 trong hành trang của cậu ta, trong túi áo khoác có thẻ tích phân và thẻ ăn cơm trưa tại căn cứ C có thể sử dụng được.... Khoan đã, cái áo giáp số 3 lại là thứ gì vậy?"

Từ Thập Húc cạn lời, thật ra hắn biết áo giáp số 3 là cái gì, đó là một chiếc áo sơ mi bị giặt tẩy đến trắng bệch, bởi vì lần thứ ba ra ngoài làm nhiệm vụ cậu ta mặc cái này nên được Trần Thịnh đặt tên là áo giáp số 3. Từ Thập Húc nói sang chuyện khác: "Mặc kệ cậu ấy nói mấy lời nhảm nhí này đi, các cậu vì sao lại chạy đến tận phòng thí nghiệm vậy? Coi như Trần Thịnh trạng thái không bình thường nên muốn đi, nhưng cậu cũng không biết ngăn cản giữ người lại sao?"

Dư Minh khổ không thể tả: "Tôi cũng muốn ngăn a, ai biết nửa đường lại chạy vụt qua một con chuột, một con chuột to như cánh tay. Bình thường tôi vốn sợ nhất mấy loại này, lúc ấy đại não không kịp suy nghĩ liền trốn đại một chỗ bên trong, hiện tại tôi thật muốn cho chính mình một cái tát a."

Lúc đó cậu cùng Trần Thịnh trốn ở phía sau một chồng thùng giấy, sau khi nhìn lại mới thấy trên thùng giấy có một hàng chữ lớn "Vật phẩm chuyên dụng cho nghiên cứu khoa học".

Mới đầu cậu chỉ định trốn trong căn phòng không khóa lại này một chút thôi rồi ra ngoài, vì lúc đó Trần Thịnh dường như cũng bị choáng váng không có sức phải dựa vào cậu để nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng ai ngờ sau khi đi vào thì con chuột bạch kia liền bất động, đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu.

Dư Minh dường như thấy được sự sợ hãi cùng khó có thể tin trên hai tròng mắt toàn lòng trắng hình hạt đậu của con chuột, trong lòng cũng bất giác sinh ra vài phần sợ hãi. Cậu quay đầu muốn kéo Trần Thịnh đi ra ngoài liền đối diện với một bức tường trắng, trên bức tường bị bong rớt mấy mảng sơn có dòng chữ "Phòng thí nghiệm cá nhân", một dự cảm không tốt chậm rãi dâng lên trong lòng.

Tin tức lúc trước vẫn nói, tạo thành môi trường ô nhiễm ở mạt thế là từ đâu mà phát ra?

Xong, xong rồi.

Nhận thấy được nguy hiểm, Dư Minh chạy nhanh ra ngoài, kéo theo cả Trần Thịnh đang trong trạng thái ảo giác. Nhưng mới chạy được vài bước liền khởi động hệ thống cảnh báo, đèn báo hiệu màu đỏ nháy mắt sáng lên, tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên khắp không gian, như đe dọa sự xâm nhập của hai người ngoài là bọn họ.

Dư Minh phản ứng nhanh liền dừng lại, cũng đem Trần Thịnh kéo lại, đáng tiếc đã chậm, tiếng cảnh báo vẫn vang lên tích tích như cũ. Cùng lúc đó phía sau hai người đột nhiên rơi xuống một cánh cửa bằng song sắt, chặt đứt đường lui về sau duy nhất của bọn họ.

Kế tiếp không biết từ đâu nhảy ra một con hổ tàn tật màu cam vằn đen hôi hám, trên cổ nó đeo một chiếc vòng cổ đồng màu đen có gắn đèn báo nhỏ màu đỏ cũng đang lóe lên như đèn báo hiệu.

Thân hình của nó so với hổ bình thường lớn hơn rất nhiều, dù cho đùi nó có buộc băng vải và bị què một chân nhưng tốc độ cũng không giảm chút nào, lập tức liền nhảy bổ về phía bọn họ. Nếu không phải Dư Minh phản xạ nhanh bỏ chạy sang hướng khác trước khi nó lao đến thì bọn họ thật tránh không thoát lần này.

Dư Minh túm chặt cổ áo Trần Thịnh lôi kéo người chạy trốn, trên đường đυ.ng trúng không ít chai lọ vại bình, còn bị mảnh vỡ thủy tinh văng ra cứa vào cánh tay. Nhưng cậu không rảnh bận tâm, chỉ cắn chặt răng liều mạng chạy về phía trước, rốt cuộc kéo được cả Trần Thịnh chạy trốn vào sâu trong tòa nhà phòng thí nghiệm.