Chương 24: Mặc cho số phận

Sau một phút bàn bạc ngắn ngủi, bọn họ quyết định để Từ Thập Húc thay đổi vị trí với Dư Minh.Nguyên nhân rất đơn giản, Từ Thập Húc làm bác sĩ nên sẽ càng can đảm và cẩn trọng hơn so với Dư Minh, khi cần thiết có thể ra tay được, như vậy dù chẳng may gặp phải thứ gì đó thì còn có thể phòng thủ được đôi chút.

Sau khi quyết định xong bọn họ lập tức quay trở lại xe, Từ Thập Húc đi đầu nhanh chóng kéo cửa xe ra muốn giải thích, kết quả là nhìn thấy cảnh tượng trong xe liền ngơ ngẩn cả người.

Khóe miệng vẫn luôn hơi cong lên nhàn nhã phút chốc biến mất không thấy tăm hơi, cùng đó là đôi mắt đen nhánh trầm xuống.

Vừa rồi hắn thuận tay mở cửa ghế phụ phía sau, ngay sau đó liền thấy vị trí ghế lái vốn có Dư Minh giờ rỗng tuếch, cùng với cửa ghế phụ phía bên kia mở toang.

Ngôn Lâm theo sau đi đến nhìn một cái cũng biết đã có chuyện phát sinh, ngón tay thon dài lập tức ấn lên máy truyền tin ở bên tai, trên máy truyền tin hình tròn màu đen nhẹ nhàng ấn hai lần đem tín hiệu liên kết đến chỗ Dư Minh, hỏi: "Các cậu ở đâu?"

Thấy Ngôn Lâm liên hệ với Dư Minh, Từ Thập Húc cũng lập tức gọi cho Trần Thịnh, một mặt nôn nóng chờ đợi một mặt kiềm chế đủ loại cảm xúc đang hiện lên trong phút chốc.

Không có phương tiện liên lạc của bọn họ nên Vân Tích chỉ có thể nhún vai, so với hai cái người đang sốt ruột kia thì hắn bình thản như một người qua đường, thậm chí còn nhàn nhã mà cúi xuống quan sát cái sinh vật đáng thương không cẩn thận bị Trần Thịnh dẫm chết kia.

Ân, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là con chuột non, có lẽ mới sinh được một thời gian ngắn nên không có chút lông nào, hoặc có thể có nhưng bị bãi máu thịt lẫn lộn che đậy rồi, hiện tại nhìn qua chỉ thấy một đống thịt nát mà thôi.

Đường Chiết Nhân sở dĩ bị vô số người kiêng kị còn có một lý do quan trọng khác đó là sinh vật ở khu vừa này 90% đều bị biến dị.

Động vật cùng với con người không giống nhau, chúng nó không có ý thức cách ly hay nhận biết được dịch bệnh, dù đồng bạn có bị cảm nhiễm cũng sẽ không né tránh. Kết cục cuối cùng đương nhiên là cả đoàn lây nhiễm, tất cả đều không tránh thoát được, ngay cả con non mới để cũng mang theo virus.

Dường như không có liên hệ được với đầu dây bên kia, Từ Thập Húc khẩn trương đi qua đi lại, máy truyền tin nho nhỏ cũng bị hắn ấn nhiều đến nỗi sắp hư.

Ngôn Lâm hơi nhíu mày không biết suy nghĩ cái gì, thật lâu sau cũng không liên hệ được với người kia nên chỉ có thể thở dài.

Vân Tích không chút nào để ý mà nhặt lên một cành cây trên mặt đất rồi chọc chọc đống thịt nát để quan sát thêm, thuận miệng nói: "Vừa rồi chúng ta chỉ rời đi có một lúc nên thời gian hai người kia chạy không nhiều, hẳn là không chạy quá xa. Thay vì các cậu ở đây lãng phí thời gian gọi điện, không bằng phân công nhau đi tìm người thì hiệu suất càng cao."

Khi nói chuyện tầm mắt hắn vẫn luôn dùng ở đống thịt nát thì chợt thấy có con trùng bò phía trên, hắn dừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Đương nhiên, tôi không khuyến khích các cậu đi tìm, nếu bọn họ không gặp phải thể biến dị gì đó thì đại khái sẽ không có việc gì, giờ mà cứ đi tìm mù quáng không những không an toàn mà còn dễ bị phân tán."

"Vì sao lại nói như vậy?" Từ Thập Húc không hiểu hỏi.

Vân Tích đem mấy cái con trùng ở sâu bên trong đống thịt vụn bò ra ngoài nghiền chết, sau đó mới trả lời: "Cậu ta thật xui xẻo vì gặp phải một loại virus lây dính là virus ký sinh trùng sinh trưởng trong máu, thứ này có điểm giống với Khô Du, đều bám vào ký chủ thần không biết quỷ không hay. Bất quá nó còn có điểm khó chơi hơn, đó là hình dạng vô cùng nhỏ nên rất khó bị phát hiện."

"Giai đoạn lây nhiễm đầu tiên, đó là ở trong không gian nhỏ hẹp sẽ xuất hiện tình trạng hơi thở khó khăn, thở không nổi. Vậy nên tôi đoán nếu không lầm thì bọn họ đầu tiên là ra khỏi xe để thông khí."

Hắn giống như đang đặt mình vào hoàn cảnh của hai người kia lúc đó, để suy đoán hành động của bọn họ.

"Giai đoạn thứ hai, đầu váng mắt hoa, còn buồn nôn nữa, lúc này đồng bạn của cậu ra hẳn là luống cuống, không biết nên cách xa một chút để đảm bảo an toàn hay là đến trợ giúp."

"Dư Minh chắc sẽ chọn vế sau," Vân Tích cười, đầu lưỡi đá đá hàm răng phía trên sau đó tiếp tục nói, "Giai đoạn thứ ba, sinh ra ảo giác không khống chế được bản thân mình, Trần Thịnh sẽ bắt đầu đi loạn, cũng không biết chính mình muốn đi đâu, đồng bạn vì lo cho an toàn của cậu ta nên chỉ có thể đuổi theo."

Nói xong, Vân Tích búng tay một cái, âm thanh vang dội: "Cuối cùng, còn phải xem ý trời, nếu biến dị được có thể sẽ biến dị theo hướng tăng cường thể chất hoặc dị năng, còn nếu không may thì chờ đợi chỉ có cái chết."

"Đây cũng là nguyên nhân tôi thấy huyết trùng so với Khô Du còn tốt hơn, vì nếu gặp may mắn thì huyết trùng chính là tặng không cơ hội biến dị cho người bình thường."

Không thể không thừa nhận, so với bọn họ là những người từng ở trong bộ đội được sau đó tự mình sinh tồn trong mạt thế, thì Vân Tích so ra còn biết được càng nhiều thứ hơn. Hắn đối với tình huống này tựa như đã quá quen thuộc, giọng điệu bình thản vẫn trước sau như một.

"Khi bị huyết trùng lây nhiễm các giai đoạn sẽ kéo dài trong bao lâu, có phương án nào chữa bệnh hay không?" Từ Thập Húc trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng hỏi, kiến thức chữa bệnh cứu người của hắn áp dụng trong thời kỳ mạt thế vẫn là vô cùng thiếu thốn, nhưng thông tin căn cứ C cung cấp lại là càng thiếu hơn.

"Hai giai đoạn đầu chỉ xảy ra trong mười mấy phút liền kết thúc, giai đoạn cuối cùng sẽ chậm lại một chút," Vân Tích nói, "Giữa giai đoạn hai và giai đoạn ba sẽ có một khoảng thời gian mới phát tác, đây là khe hở hiếm hoi mà tinh thần người bị lây nhiễm trở lại bình thường. Khoảng thời gian này không có con số chuẩn xác, có khi là một phút có lúc lại cả một giờ, cho nên quá trình lây nhiễm của Trần Thịnh sẽ diễn ra trong bao lâu tôi cũng không có đáp án cụ thể được.

"Còn phương pháp trị liệu a," Vân Tích bất đắc dĩ buông tay, "Tôi chỉ có thể nói là gặp phải thể biến dị ký sinh trùng lây nhiễm gần như không có biện pháp, không cẩn thận bị nhiễm liền tự nhận xui xẻo thôi."

Một câu nói của hắn thành công đem tâm trạng của hai người còn lại đóng băng, ai cũng không biết là Trần Thịnh sẽ gặp phải may mắn hay bất hạnh đây.

Từ Thập Húc không ôm nhiều hy vọng mà gọi lại cho Trần Thịnh một lần cuối cùng, ngay sau đó là một loạt âm thanh quen thuộc cho thấy tín hiệu đã được kết nối.

Thông.

Trên mặt hắn lập tức dâng lên vui sướиɠ, nhưng còn chưa kịp dò hỏi liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh suy yếu: "Cứu tôi..."