Chương 22: Là tôi không hiểu (1)

Ngôn Lâm cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.Dưới cái nhìn chăm chú mà bình đạm của cậu, cuối cùng Vân Tích đành bại trận trước, hắn kéo cửa xe ra với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Được, được, được, biết cậu nhìn ra là tôi nói giỡn rồi."

"Không lãng phí thời gian nữa, nhân lúc Giang Tỉnh Nam thay chúng ta thu hút sự tấn công của bầy chuột biến dị, nắm chắc cơ hội đi qua đường Chiết Nhân thôi."

Hai người một lần nữa trở lại trên xe, những người còn lại vẫn luôn thành thật ngồi trên xe nên đối với những chuyện phát sinh bên ngoài hoàn toàn không biết, chỉ có thể qua cửa sổ xe mơ hồ nhìn hành động của bọn họ mà suy đoán, câu nói duy nhất nghe được là câu nói vừa rồi của Vân Tích.

"Người nọ nói gì đó a, lần đầu tiên tôi thấy Ngôn đội sử dụng dị năng mà không phải trong lúc chiến đấu đó." Dư Minh vừa khởi động xe vừa tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ là một tên thiếu đòn bị bọn tôi chọc cho tức giận mà thôi," Vân Tích cũng không nhiều lời, "Phía trước chính là trạm xăng dầu, tôi đi xuống là được, các cậu cứ đợi ở trên xe."

Nghe vậy mọi người cũng không có ý kiến gì, rốt cuộc so với mấy người lạ bọn họ lần đầu đến đây thì Vân Tích đã có chút quen thuộc xác thật là lựa chọn tốt hơn.

Cả đoạn đường ngắn ngủi vừa rồi mấy người cũng không nói chuyện gì, mãi đến khi Vân Tích chuẩn bị xuống xe mới nghe được Ngôn Lâm đang nhìn chằm chằm vào trạm xăng dầu to đùng phía trước nói thầm một câu: "400 mét"

"Cái gì?" Vân Tích nghe vậy động tác thoáng dừng lại.

"Phạm vi bao trùm dị năng của anh," Ngôn Lâm nâng lên đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn, "Đại khái là khoảng 400 mét?"

Vân Tích ngẩn người: "Làm sao cậu thấy được?"

Cậu nói hoàn toàn không kém một chút nào, lúc trước ở căn cứ A có người chuyên môn đo trắc đã kiểm tra qua phạm vi bao trùm dị năng của hắn. Sau gần một ngày kiểm tra đo lường mới đưa ra kết luận phạm vi bao trùm dị năng của hắn khoảng từ 300 đến 500 mét xung quanh. Bản thân hắn tất nhiên so với người khác càng tự nắm rõ năng lực của chính mình, phạm vi có thể chân chính sử dụng dị năng quả thực là khoảng 400m.

Hắn thực sự có chút ngạc nhiên, đến những nhân viên chuyên nghiệp dựa vào dụng cụ kiểm tra đo lường cao cấp mới đưa ra được số liệu ở trong khoảng như vậy, thế nhưng vị tiểu thiếu gia này chỉ quan sát một lúc đã đưa ra được kết luận rồi.

"Đoán," đại khái là ngại phiền toái khi giải thích lý do kỹ càng, lại không muốn lãng phí thời gian, nên Ngôn Lâm chỉ nói đơn giản một từ rồi quay lại vấn đề chính, "Trạm xăng dầu kia còn xa hơn phạm vi có thể bao trùm dị năng này, sợ là sẽ có nguy hiểm."

Ý của cậu chính là bốn người còn lại nếu như theo lời Vân Tích nói mà ở lại trên xe, rất có khả năng khi vượt quá phạm vi bao trùm sẽ gặp phải thứ gì đó, mà ở trong không gian hoàn toàn bịt kín như xe ô tô, bị xử lý cả một ổ là có khả năng a.

Vân Tích suy nghĩ một lát, nói: "Vậy thì một người ở lại trông giữ xe, những người khác đi ra ngoài."

Những người khác hai mặt nhìn nhau, rất nhanh thấy Dư Minh xung phong nhận việc: "Để tôi ở lại đi, vừa lúc tôi cũng là tài xế."

"Bạn học Dư rất dũng cảm a, vậy sứ mệnh quan trọng này liền giao cho cậu," vốn sợ hãi phải ở một mình một chỗ, Trần Thắng vừa nghe Dư Minh nói liền trêu ghẹo câu, cởi bỏ dây an toàn, mở cửa ghế phụ "Tôi đi trước, mẹ kiếp, đây là thứ gì?!"

Chỉ thấy cậu vừa mới tùy ý đặt chân xuống đất thôi liền thấy dưới chân có một vũng máu, Trần Thịnh thật cẩn thận mà nhấc chân lên, thấy được một bãi máu thịt lẫn lộn.

Cậu đặt chân không biết nặng nhẹ lại cũng không chú ý, không cẩn thận liền giẫm nát sinh vật không biết tên, tóm lại xác định đây không phải là dấu hiệu tốt.

Cậu cứng đờ người mà quay đầu nhìn Vân Tích đang bước từ trên xe xuống, giọng nói run nhè nhẹ, "Đại ca a, anh biết gần đường Chiết Nhân có loại sinh vật gì mà có thể một chân giẫm chết không, giẫm chết rồi có vấn đề gì nghiêm trọng không?"

Vân Tích cũng không rõ nguyên do: "Kia có lẽ là con thỏ hoặc con chuột bạch mới sinh, chỉ cần không chạm vào máu của chúng nó thì khả năng cao là sẽ không có việc gì."