Chương 21: Cậu cảm thấy sao (2)

Nhưng mà đã muộn rồi.

Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thét chói tai, ngay sau đó là tiếng la hét như muốn che trời lấp đất.

"Từ đâu ra nhiều zombie như vậy a?!"

"Chạy mau, không thể để bị cắn được!"

Không biết là ai dưới tình thế cấp bách gào to một câu mau lái xe đi, nhưng ngay sau đó lại có người phẫn nộ mắng lại hắn: "Giang đội còn chưa có đi lên a, rời đi như vậy thì đội trưởng làm sao bây giờ?!"

"Bốp, bốp."

Vân Tích vỗ tay hai cái, "Anh thật sự rất biết xây dựng hình tượng a, Giang Tỉnh Nam, đã như vậy rồi mà bọn họ còn nghĩ đến anh."

"Anh thật là thông minh, biết muốn rời khỏi đi từ phía bắc đến đến căn cứ khác thì phương án tốt nhất chính là đi đường Chiết Nhân. Anh cũng sớm đoán được là tôi sẽ đi con đường này nên mới canh ở đây, muốn dùng bài tình cảm ké dị năng của tôi đúng không?"

Vân Tích vừa nói vừa quan sát phản ứng của đối phương, sau đó chợt tỉnh ngộ: "Nga, xem ra tôi đã xem nhẹ trình độ không biết xấu hổ của anh rồi, kế hoạch chân chính của anh thật ra là đi theo phía sau bọn tôi để bọn tôi thay anh dọn sạch chướng ngại à."

Đường Chiết Nhân không chỉ dễ đi còn dễ che giấu nhiều thứ, như vậy anh có thể bám theo bọn tôi ở đảm bảo an toàn để thuận lợi đi qua mà không có bất kỳ nguy hiểm gì nữa, đúng là một công đôi việc."

Giang Tỉnh Nam: "!!"

Hắn bị chọc thủng ý đồ nên chỉ có thể mấp máy môi cả buổi mà không nói lên được một câu hoàn chỉnh, cả trái tim như bị đông cứng lại, ngay cả lớp ngụy trang cuối cùng cũng bị xé rách.

Không thể không phủ nhận là hắn ta vẫn hy vọng Vân Tích có thể trở lại đội ngũ, ai mà không thích dùng sức lao động miễn phí lại tốt như vậy chứ.

Nhưng Vân Tích cuối cùng lại cho hắn thấy được thực tế là: Nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Tuy rằng không biết có chuyện ngoài ý muốn gì mà làm cho anh bại lộ ý đồ trước mặt tôi, nhưng tôi khuyên anh mau chóng trở về trấn an tinh thần của những người trong đội ngũ của anh đi," Vân Tích nhẹ nhàng nói, "Nói không chừng chưa kịp ra tay cứu giúp, bọn họ đã bị gặm đến xương cốt cũng không còn đó."

Giang Tỉnh Nam cắn răng cùng Vân Tích đối diện vài giây, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Lâm một cái rồi quay đầu rời đi.

Ngôn Lâm kiểu: "?"

"Hắn ta trừng cậu làm cái gì," Vân Tích khó hiểu nhìn cái người kia như thế nào mà đối tượng tức giận cũng không phân biệt rõ ràng, "Này, dù sao hành vi của hắn cũng không bình thường, đội trưởng, tôi cũng chạy nhanh khỏi hắn rồi."

Vân Tích bước đi vài bước thì thấy Ngôn Lâm cũng không đi cùng bên cạnh, hắn nghi ngờ quay đầu lại thấy cậu như đang phát ngốc đứng tại chỗ.

Hắn có chút buồn cười: "Nghĩ cái gì vậy tiểu thiếu gia, cậu dừng lại ở chỗ này là cũng ra khỏi phạm vi dị năng của tôi đó."

Ngôn Lâm hồi thần lại, đi nhanh tới đuổi kịp hắn: "Tôi cho rằng anh gọi tôi là đội trưởng chỉ vì muốn chọc tức hắn ta."

"Tôi nhìn qua giống loại người ấu trĩ như vậy sao," Vân Tích bất mãn liếc cậu một cái, "Tôi từ trước đến nay vẫn luôn nói được thì làm được, nói gia nhập liền gia nhập a."

"À" Ngôn Lâm gật gật đầu, lại như nghĩ đến cái gì, nói tiếp "Vậy cậu sẽ làm đội phó sao?"

"Hả?" Vân Tích không biết đề tài của cậu sao lại bay đến tận vấn đề này, lại nhớ tới lúc nãy Giang Tỉnh Nam có nhắc đến mời hắn về làm đội phó, đành bất đắc dĩ cười nói, "Tôi đối với việc làm đội phó không có mấy hứng thú, hắn ta muốn đem vị trí đó cho tôi cũng chỉ vì muốn lợi dụng tôi được nhiều hơn thôi."

"Nhưng mà----" lúc Ngôn Lâm kéo cửa ra chuẩn bị lên xe, Vân Tích nói một câu làm động tác của cậu dừng lại.

Vân Tích cười như không cười bảo: "Nếu như có cái gì muốn nói, thì tôi nghĩ anh nên xem xét một chút lời nói của tôi ở trên đường lúc nãy a."

Ngôn Lâm nghĩ nghĩ lại: "Cái câu mà anh đùa giỡn tôi trên xe?"

"Đúng" nghe được từ đùa giỡn lần thứ hai làm Vân Tích cũng cảm thấy hơi hổ thẹn, cố tình cái người kia hoàn toàn không cảm thấy được chuyện này có chỗ nào không đúng.

"Anh nghiêm túc" Ngôn Lâm không quá tin tưởng mà hỏi lại.

Giây tiếp theo, Vân Tích bỗng nhiên cúi người ghé sát vào, dán ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói: "Vậy cậu cảm thấy tôi là đang nghiêm túc hay cố ý đây?"