Chương 17: Chết trong một chữ (2)

"Anh, anh xác định không có việc gì sao," mắt thấy sắp đi được 800m là cần phải thả chậm, diều hâu còn đang ở phía sau xe đuổi theo không bỏ, cậu thật sự không dám dễ dàng tin tưởng một người mới quen biết chưa đến ba canh giờ, "Nếu bây giờ tôi thả chậm tốc độ, không phải nó sẽ đuổi được hay sao?"

"Bản thân tôi cũng đang ở trên xe, tất nhiên sẽ không lừa gạt cậu," Vân Tích bình thường vốn lười phải nói nhiều lời, lại nghĩ thấy chính mình chỉ nói suông mà không có bằng chứng quả thật dễ khiến người khác sinh ra nghi ngờ. Vì thế liền giải thích nói: "Ở xung quanh phòng thí nghiệm có chuột bạch và thỏ hoang đều là những sinh vật đã bị làm thí nghiệm, trong cơ thể bọn chúng chứa rất nhiều chất kịch độc, những sinh vật ăn chúng nó xong trong vòng năm phút độc sẽ phát tán."

Như là sợ bọn họ vẫn không tin, Vân Tích nhẹ nhàng mà bồi thêm một câu: "Đồng đội của tôi trước kia có đến bảy phần là ăn thịt thỏ hoang mà chết, cảnh tượng lúc đó... chậc chậc...."

Trần Thịnh rùng mình một cái, "Dừng dừng, tôi hiểu rồi, tôi tin anh, nên không phải nói tiếp đâu."

Kết quả lại không như Vân Tích dự liệu. Khi tới gần trạm xăng dầu, Dư Minh tuy sợ hãi nhưng vẫn nghe lời thả chậm tốc độ lại. Xe giảm tốc làm diều hâu phía sau đang đuổi theo lập tức bắt kịp, đôi cánh dính đầy máu vùng vẫy ngoài cửa sổ xe, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào con mồi bên trong, bộ dạng như kiểu sắp đánh nát cửa sổ xe.

Ngôn Lâm ngồi trong xe ngoài mặt vẫn là vẻ bình tĩnh thong dong, trên thực tế đã chuẩn bị sử dụng dị năng, không khí xung quanh cũng trầm xuống như tâm tình của cậu.

Vân Tích khóe miệng hơi cười cười mà nhìn một màn này. Khi diều hâu bắt đầu dùng móng vuốt nắm lấy cửa xe, hắn chậm rãi vươn tay, hai ngón tay tạo thành hình khẩu súng nhắm về phía con diều hâu, sau đó hơi hơi động.

"Bùm"

Theo âm thanh mà hắn phát ra, con diều hâu kêu một tiếng thảm thiết sau đó từ trên cửa sổ xe trượt xuống dưới đất, giống như thật sự bị súng bắn trúng vậy.

"Tiếp tục lái xe đi, nhớ nhìn đường," Vân Tích quay đầu lại thấy Dư Minh vẫn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, liều nhíu mày nhắc nhở, "Lỡ như không nhìn đường lại không cẩn thận đυ.ng phải thứ gì liền xong--"

"Phanh!"

Hắn còn chưa nói dứt lời đã bị một trận va chạm xe chấn động kịch liệt đánh gãy. Ngôn Lâm ở bên cạnh hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên bị đâm xe như vậy, không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, bản thân cậu cũng không khống chế được mà nhào về phía trước, vào thời khắc sắp đυ.ng phải thanh chắn phía trước liền có một bàn tay kịp thời vươn ra che ở trước trán cho cậu.

Chấn động trong xe kết thúc, mấy người một lần nữa ổn định lại cơ thể, Trần Thịnh há mồm hùng hùng hổ hổ mà mắng Dư Minh, có mỗi việc lái xe cũng làm không xong.

"Đau sao?" Vân Tích thấp giọng hỏi.

"Không có việc gì," Ngôn Lâm lắc lắc đầu, "Anh thì sao?"

"Tôi thì có thể có chuyện gì, đã biết là không có cảm giác đau rồi." Vân Tích không để ý chút để ý nói.

Ngôn Lâm lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, như là có điều muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Cái này thật sự không thể trách tôi a, chiếc xe kia không biết là từ đâu lao ra nữa," Dư Minh khóc không ra nước mắt, oan ức vô cùng, "Cậu xem cậu xem, bọn họ cũng dừng lại ở kia kìa, vừa rồi trên đường rõ ràng chỉ có một chiếc xe của chúng ta thôi."

"Nơi này như thế nào sẽ có người khác tới," Vân Tích khó hiểu, quay đầu muốn nhìn một chút chiếc xe va chạm cùng bọn họ trông như thế nào, trùng hợp lúc này chủ xe bên kia cũng bước xuống. Vân Tích vô tình đối diện với tầm mắt của đối phương, "Dựa..."

"Anh quen biết?" Ngôn Lâm dường như cảm nhận được gì đó.

"Quen biết, Dư Minh mở cửa xe ra," mới nhìn thoáng qua Vân Tích liền lập tức xuống xe, "Là tên đội trưởng cũ ngốc nghếch của tôi."