Chương 18: Tu la tràng? (1)

Vân Tích vừa mới đẩy cửa xe ra đã bị Ngôn Lâm đưa tay ra kéo lại, hắn khó hiểu quay đầu lại, Ngôn Lâm cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thấp giọng nói: "Tôi cũng muốn đi xuống xem thử."Vân Tích cũng không nghi ngờ gì cậu, chỉ cho rằng cậu xuống xe để quan sát hoàn cảnh của đường Chiết Nhân, còn lo lắng cậu xuống xe bị đυ.ng đầu nên chu đáo dùng tay che ở phía trên đầu.

Ngôn Lâm yên lặng không nói một lời, thẳng đến khi bước xuống xe xong mới khẽ nói: "Tôi hy vọng rằng anh không cần đem tôi trở thành người như bọn họ nói."

Giọng điệu của cậu vẫn bình tĩnh như cũ, không nghe ra cảm xúc gì, giống như mặc kệ có phát sinh cái gì cũng không thể chọc giận được Ngôn Lâm.

Vân Tích sửng sốt, trong đầu không khỏi vang lên những lời nói nghe được lúc ban đầu.

"Cậu ta chính là kiểu thiếu gia kiều quý, không biết như nào có thế sống sót đến bây giờ, chắc là ôm đùi người khác đi."

"Nói mới thấy, cậu ta lớn lên thật là đẹp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nói không chừng thật là có chút thủ đoạn nào đó."

"Căn cứ C có phải là phế rồi hay không, lại đi chọn cái thân thể yếu đuối đó làm đội trưởng tiểu đội đệ nhất căn cứ, thật là không sợ nhà bị trộm mất a."

Những lời như thế còn có rất nhiều, Vân Tích nghe được không dưới mười câu, gần như tất cả đều là lời nói khinh miệt cùng cười nhạo Ngôn Lâm.

Hắn nhìn Ngôn Lâm vẫn luôn mặt không cảm xúc, Ngôn Lâm cũng nhìn lại hắn, chợt thấy cậu cùng bộ dáng trong miệng những người khác dường như khác nhau rất lớn.

Thật lâu sau, Vân Tích phát ra một tiếng cười khẽ: "Cậu lớn lên quả thật trông rất yếu đuối a, muốn thay đổi cái nhìn của tôi, thì liền cho tôi thấy năng lực của cậu, trừ bỏ dị năng ra cậu còn có thể làm được cái gì."

"...." Ngôn Lâm đang muốn trả lời, bên cạnh bỗng nhiên xen vào một giọng nói âm dương quái khí.

"Tôi nói, các người đây là muốn lơ tôi đến khi nào," người tới quay sang phía Vân Tích, "Đây là cái tự do cậu muốn tìm? Cùng với một người đội trưởng thư sinh yếu đuối?"

"Anh quản cái rắm," Vân Tích lười nhác mà nhấc lên mí mắt, "Anh lấy cái thân phận gì mà định giáo huấn tôi a, Giang đội, à không, phải nói là Giang Tỉnh Nam. Mời nhớ kỹ, tôi và anh đã là quan hệ đối địch rồi a."

Giang Tỉnh Nam nghe được lời này cũng không giận mà cười: "Nếu không có tôi, cậu có thể đứng ở chỗ này mà nói cái gì đối địch hay sao?"

"Phải phải phải, đại ân đại đức của ngài cả đời này tiểu nhân đều sẽ không quên, đem tôi mất trí nhớ từ khu bỏ hoang nhặt về để tôi nghe lời các người. Ban đầu vốn không phải là định chờ tôi biết điều một chút đem bán đi các chỗ giao dịch ngầm sao," Vân Tích châm chọc nói, cũng không quan tâm mặt Giang Tỉnh Nam lúc xanh lúc đỏ, "Nếu không phải có chút nể mặt lúc đầu, tôi vừa rồi đã trực tiếp làm cho bọn họ đâm chết anh rồi."

"Cậu...." đã sớm biết tính tình Vân Tích như thế nào, hắn ta bình tĩnh hít sâu một hơi nói: "Tiểu Tích, nói thẳng đi, cậu xuống xe tìm tôi là có chuyện gì."

"Anh thật thông minh a, lão tử tìm anh là để tính sổ." Vân Tích vén tay áo lên, một chân đá về phía Giang Tỉnh Nam, kết quả hắn ta đã sớm có chuẩn bị, khi Vân Tích vừa có động tác liền dự đoán quỹ đạo cú đánh mà né tránh.

"Cách chào hỏi này có phải hay không quá đáng quá mức," Giang Tỉnh Nam giơ tay làm ra vẻ đầu hàng, cười nói: "Cậu đúng là một chút cũng không thay đổi, nói động thủ liền động thủ."

"Thu hồi cái bộ dạng giả mù sa mưa của anh đi, đừng tưởng rằng dễ dàng lừa người khác không sai biệt lắm cho nên tôi cũng sẽ bị anh lừa," Vân Tích nói một hồi, tầm mắt nhìn về phía sau Giang Tỉnh Nam liền dừng lại vài giây, "A, nhìn không ra anh còn tìm một thế thân đâu?"

Động tĩnh vừa rồi của hai người không nhỏ, tự nhiên hấp dẫn những đồng đội khác của Giang Tỉnh Nam xuống xe xem xét. Trong đó dễ thấy nhất là một người tóc xanh đen hơi dài.

Vân Tích đánh giá vài giây, thấy người này cùng mình giống nhau màu tóc, cặp mắt màu xám, ngay cả quần áo phong cách ăn mặc cũng na ná như mình. Nếu không phải Vân Tích đeo một đôi khuyên tai màu đen độc nhất vô nhị chắc sẽ tưởng rằng trước mặt là hình chiếu của mình trong gương.