Chương 16: Chết trong một chữ (1)

Qua khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi, chiếc xe lại tiếp tục chạy. Một nửa chặng đường trôi qua ổn định, thông suốt.Hành trình di chuyển nhẹ nhàng thuận lợi được một nửa thì bị đánh gãy, lúc này đất đá trên đường bắt đầu ghồ ghề nhô lên, xóc nảy. Mấy người trên xe đều lâm vào trạng thái phòng bị, tốc độ xe cũng dần dần chậm lại, tất cả đều tập trung mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài cửa sổ xe.

Đây dường như là sắp đến gần phòng thí nghiệm bị bỏ lúc trước.

Những năm gần đây rất ít người đi qua chỗ phòng thí nghiệm bị bỏ này, làm cho các loại báo cáo về mức độ ô nhiễm nghiêm trọng ở đây bị thiếu sót rất nhiều.

Những nhiệm vụ có liên quan đến phòng thí nghiệm này đều được xếp vào nhiệm vụ cấp S với tỷ lệ tử vong lên đến 99%, vì vậy treo nhiệm vụ lên cũng không có mấy người tiếp nhận. Thế nên thông tin hiểu biết của các căn cứ đối với phòng thí nghiệm này chỉ dừng lại ở loại chuột biến dị.

Ba bốn năm qua đi, cũng không ai biết được ở môi trường này liệu có sinh ra thể biến dị nào càng đáng sợ hơn không nữa.

Mọi người chỉ biết ghi nhớ một điều, đó là không nên tới gần khu vực này.

"Vù--"

Cũng không biết có phải tác động của tâm lý hay không, ba người phía trước tự nhiên cảm thấy gió thổi càng ngày càng lớn, dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ sắp xuất hiện trong tầm mắt của họ.

So sánh với hai người là Ngôn Lâm mặt không biểu cảm, cùng với Vân Tích đã sớm thành thói quen đối mặt với các nguy hiểm bên ngoài nên cũng tương đối bình tĩnh. Vân Tích thậm chí còn nhỏ giọng đếm ngược.

"Ba, hai, một...lập tức chạy xe nhanh!!!"

Hắn đột ngột lên tiếng mà không báo trước làm cho tất cả mọi người cả kinh, ánh mắt không tự chủ mà dừng trên người hắn.

Tài xế lái xe Dư Minh không hổ danh đã được huấn luyện ở quân doanh, Vân Tích vừa dứt lời, hắn liền lập tức khởi động xe tốc độ cao phi nhanh lên phía trước.

"Phi nhanh qua 800m nữa thi chậm lại, gần đó sẽ có trạm xăng dầu " Vân Tích tiếp tục nói.

"Được!" Tuy rằng không biết tốc độ như vậy có ý nghĩa gì, nhưng Du Minh vẫn là thành thật nghe lời làm theo.

Nhưng mà giây tiếp theo, bọn họ liền biết được vì sao Vân Tích lại chỉ huy đi như vậy.

Khi đang hăng hái phi trên đường nhựa, đột nhiên có một sinh vật màu trắng cỡ như quả bóng rổ nhào ra, chuyện xảy ra bất thình lình làm Dư Minh giật mình. Cậu một bên hô to "Mẹ kiếp" một bên cấp tốc đánh tay lái quẹo sang phải để tránh ra, lại bị Vân Tích nhìn ra ý định của cậu mà nhào lên gắt gao ấn xuống tay lái, lập tức nghiền áp đi qua.

"A a a mẹ kiếp!!"

"Đừng hô, đó chỉ là con thỏ bị biến dị có chút nghiêm trọng thôi, không nghiền chết nó chúng ta không thoát được."

Dư Minh gào lớn trên ghế lái làm Trần Thịnh ngồi ở ghế phụ bên cạnh không khỏi che lại lỗ tai, hận chính mình không có năng lực làm người khác phải im miệng.

Dư Minh đang thét chói tai liền như bị người ta bóp chặt yết hầu, cậu đột nhiên im lặng, hai mắt nhìn thấy thứ gì đó đột nhiên co rụt lại, không chút do dự giẫm chân ga đi tiếp.

Chỉ thấy con thỏ vừa mới trở thành một đống thịt nát bỗng bị một đoàn bóng đen lớn bao trùm lấy, ngay sau đó một con diều hâu thật lớn lao vυ"t xuống phía dưới, nhắm thẳng vào chỗ mùi máu tươi mê người.

"Cái thứ gì kia, chỉ cần một con thỏ thôi có đủ không, hay để tôi đâm thêm con nữa!!" Dư Minh bị con diều hâu không biết từ nơi nào xuất hiện càn quét dọa sợ đến choáng váng, cũng không dám nhìn qua kính chiếu hậu một lần nữa, sợ phải nhìn thấy một màn đáng sợ như vừa rồi.

Diều Hâu có tốc độ ăn rất nhanh lại không để sót lại tí thịt vụn nào.Chỉ năm phút ngắn ngủi mà con thỏ hoang đáng thương vừa bỏ mạng kia lại chỉ còn một bãi máu loãng. Chỉ còn vết máu thật dài nối liền từ chỗ con thỏ đến hai bánh xe việt dã trên đường cái.

"Không cần, bây giờ cũng không có con thỏ ngu ngốc nhảy ra cho cậu đυ.ng phải đâu." Vân Tích buông tay lái, một lần nữa trở lại chỗ ngồi phía sau, "Đừng lo lắng, con diều hâu kia cũng không sống được bao lâu nữa đâu."

Nghe những lời này, tâm trạng Dư Minh thoáng buông xuống một chút, lòng bàn tay đang cầm tay lái cũng ngăn không được mà đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn không nhịn được hơi tò mò mà nhìn sang bên kính chiếu hậu.

Chỉ là một cái liếc mắt, cậu liền hận không thể đem chân ga giẫm đến hết cỡ, chỉ mong có thể tăng tốc độ lên cao một chút nữa.