Chương 13: Thật ngạo kiều (1)

"Đội trưởng, tôi biết anh muốn sớm đem người kéo vào trong đôi, nhưng cũng không thể đến mức quyết định qua loa như vậy a," đối với quyết định của Ngôn Lâm, Trần Thịnh đương nhiên không tán đồng, đem bàn tay đã ấm rút ra khỏi khăn quàng cổ của Từ Thập Húc, ra hiệu cho hắn cũng nói gì đó, "Kia chính là đường Chiết Nhân a, đi ngang qua đều không giữ được bao nhiêu cái mạng a."Ngôn Lâm vẫn bình tĩnh mà nhìn kỹ vào hai mắt Trần Thịnh, mở miệng nói: "Ở trong suy nghĩ của cậu, tôi là cái loại người vô trách nhiệm như vậy sao?"

Lời này vừa nói ra, đám người Trần Thịnh liền lập tức yên tĩnh lại.

Dư Minh hết nhìn trái lại nhìn phải, muốn nói gì đó để hòa giải nhưng lời nói đến miệng vài vòng cũng không thể nói ra được, chỉ có thể im lặng đứng ở một bên nhìn.

Là một người cũng có nửa phần liên quan đến quyết định này, Vân Tích lại có vẻ hứng thú đứng một bên xem náo nhiệt. Hắn lựa chọn đi đường Chiết Nhân là bởi vì hắn có đủ tự tin cùng năng lực có thể bảo đảm bản thân mình sẽ không xảy ra vấn đề gì, hết sức tự do.

Nhưng hắn không đảm bảo được an toàn của các đội viên khác. Hay lại như trước đây, lúc ở đội ngũ cũ, hắn cũng từng bị chỉ định đi đường Chiết Nhân tìm vật tư, còn đội viên khác thì ngồi mát ăn bát vàng.

Hắn rất muốn biết, vị thiếu gia sống trong nhung lụa này có ý tưởng gì mà lại chọn con đường vô cũng nguy hiểm là đường Chiết Nhân.

Ngôn Lâm đem ba lô trước mặt đến kéo khóa lên, kéo giãn gân cốt một chút. Bên ngoài bầu trời vốn có chút âm u lại như bịt kín một tầng sương mù, loáng thoáng có dấu hiệu sắp mưa.

"Hiện tại tình huống bên ngoài chúng ta cũng không rõ ràng lắm, giả thiết nếu thật sự gặp được thể biến dị chưa từng xuất hiện, hơn nữa nhìn qua còn vô cùng nguy hiểm, ý tưởng đầu tiên của mọi người sẽ là cái gì?"

"Lập tức chạy trốn." Dư Minh đáp lời.

"Ân, những người khác khi chạy trốn cũng sẽ gặp phải hai con đường, dưới tình huống bình thường, bọn họ cơ bản đều sẽ lựa chọn con đường thứ hai," hắn đưa mắt nhìn sang, dừng lại trên người Vân Tích, "Khi thi triều tới, chúng nó đầu tiên đều sẽ hướng đến những địa phương có nhiều con người, lúc này những con đường dễ đi sẽ tập trung nhiều người hơn, khả năng gặp phải thi triều đuổi theo sẽ càng nhiều hơn nguy hiểm hơn."

"Đạo lý này tôi hiểu, nhưng mà..."

"Đội trưởng, cậu tính không uống thuốc mà liều mình đi qua đường Chiết Nhân?" Từ Thập Húc bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy lời mà Trần Thịnh đang nói, dường như đoán được điều gì đó làm cả khuôn mặt hắn căng chặt.

Ngôn Lâm không nói gì mà chỉ nhìn thẳng hắn vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.

"Không được!"

Ba người trăm miệng một lời nói.

Từ Thập Húc nói "Cậu trời sinh cơ thể ốm yếu, đối với dị năng của mình rất khó khống chế, không cẩn thận còn bị phản phệ, dù cho có ý chí mạnh mẽ cũng chưa chắc sẽ khống chế được."

"Đúng vậy đội trưởng, không uống thuốc mà băng qua đường Chiết Nhân cùng ngày xưa ở quân doanh huấn luyện viên yêu cầu anh chạy 50 vòng có gì khác nhau, đều là muốn mạng người a," Trần Thịnh vội vàng gật đầu, "Đường Chiết Nhân có thể băng qua đào tẩu được nhưng không có nghĩa là đoạn đường này ngắn để có thể nhanh chóng đi xong a, anh đã quên thời điểm ban đầu khi anh mới đạt được dị năng sao?"

Lúc vừa mới đạt được dị năng Ngôn Lâm đã vô ý bộc phát năng lượng của mình ở căn cứ C, gây ra một trận hỏa hoạn không lớn không nhỏ. Vẫn may đúng lúc có dị năng giả hệ thủy ở căn cứ khác đi qua mới thành công dập tắt được trận lửa này.

Qua việc đó bọn họ còn phải bồi thường không ít tích phân, mà Ngôn Lâm cũng từ đây bước vào con đường uống thuốc áp chế.

"50 vòng ở quân doanh khi đó, tôi đã chạy xong rồi," Ngôn Lâm chỉ nói một câu nhìn như vô dụng này, nhưng những người còn lại đều nghe hiểu ý tứ kiên định mà Ngôn Lâm biểu đạt trong đó.

50 vòng cậu chạy xong rồi, thì đường Chiết Nhân cậu cũng có thể đi .

Ngôn Lâm đã bày tỏ thái độ như vậy thì bọn họ cũng tự biết là sẽ không khuyên được, Từ Thập Húc thở dài một hơi nhẹ tiếp thu việc này, trong lòng thầm nhủ phải sớm nghiên cứu xem có thể hay không nghiên cứu ra biện pháp khác mà không cần uống thuốc áp chế.

Nhưng mà đúng lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tay đem ba lô từ trong cốp xe lấy ra ngoài, chủ nhân bàn tay lục lọi trong ba lô tìm kiếm thuốc áp chế dị năng, sau đó trực tiếp ném cho Ngôn Lâm, giọng nói tỏ vẻ không chút để ý: "Ăn."

Ngôn Lâm kịp thời tiếp được lọ thuốc nhưng cũng không có mở ra, chỉ cầm lọ thuốc trên tay không hiểu tại sao mà nhìn Vân Tích.

Vân Tích đem ba lô cất trở lại, nhân tiện đóng cốp xe, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đi đường Chiết Nhân là tôi đề ra nên tôi sẽ phụ trách, không cần ma ốm như cậu hỗ trợ."