Chương 14: Thật ngạo kiều (2)

Bàn tay nắm chặt lọ thuốc của Ngôn Lâm khẽ thả lỏng, cậu nói: "Tôi...""Bớt nói nhiều, mau uống đi."

"Nhưng mà không có nước tôi nuốt không trôi được."

Vân Tích: "..."

Chờ một lần nữa tìm được chai nước từ trong ba lô ném cho Ngôn Lâm, hắn cũng cảm giác được những người còn lại đang cố nhịn cười, liền buồn bực đến mức l*иg ngực cũng nghẹn thêm không ít không khí.

Kết quả, nghe được đối phương nói một câu "Cảm ơn" thật khẽ, tâm tình của hắn lại tốt lên không ít, hắn không khỏi hoài nghi mình có phải hay không là một cái "thanh khống" nữa đi?

Thanh khống đại khái chỉ những người có đam mê, bị cuốn hút bởi những giọng nói đặc biệt, dễ nghe ấy :v

Nhìn Ngôn Lâm uống nước đến khóe môi cũng cong lên, cái miệng nhỏ khẽ mím nhìn qua kiêu ngạo như chú mèo Ba Tư, hắn nhịn không được nhỏ giọng khẽ mắng thầm một câu thật ngạo kiều.

Động tác của Ngôn Lâm khựng lại: "?"

Vân Tích xấu hổ: "Cậu nghe được?"

"Thính lực của tôi tương đối tốt." Ngôn Lâm không có biểu cảm gì mà đem bình nước khoáng cất lại vào ba lô, lúc này Dư Minh đã lên ghế lái khởi động xe chuẩn bị tiếp tục đi.

Ngôn Lâm tự nhiên mà kéo cửa sau xe ngồi lên, sau đó nhìn Vân Tích đang đứng bên ngoài cười cười nói: "Đúng là tôi bình thường có chút tình tình ngạo kiều, ngồi xe cũng muốn không gian rộng rãi thoải mái một chút, chắc anh không ngại mà ngồi ở phía sau cốp xe đâu nhỉ?"

Vân Tích "..." Cũng không cần nhanh như vậy đã có thù tất báo a.

Thực ra Ngôn Lâm cũng chỉ định đùa một chút, mới vừa nói xong liền dịch vào trong, để ra vị trí để Vân Tích có thể ngồi được. Nhưng cậu vừa nói xong, liếc mắt liền thấy được có thứ gì đó ở bên ngoài. Khi nhìn rõ ràng đó là thứ gì, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại. Không có nhiều thời gian suy nghĩ, cậu nhanh chóng đem Vân Tích còn đang đứng ngoài kéo vào trong xe, sau đó dùng sức đóng cửa xe lại.

"Dư Minh lái xe đi, nhanh lên!"

Cùng với những lời này chính là một trận sấm rền ầm vang trong không trung, tiếp theo mọi người liền nghe được tiếng sét đánh như gần ngay trong gang tấc, xẹt xẹt ầm ầm như tiếng thứ gì đó đang bị nướng cháy.

Đại não Vân Tích cũng ngốc đơ, vừa rồi xảy ra cái gì hắn hoàn toàn không biết, trong đầu hắn bây giờ là suy nghĩ hắn làm sao lại đè lên người người khác như này rồi.

Có thể là do Ngôn Lâm lúc nãy dùng sức kéo quá mạnh, Vân Tích gần như lảo đảo ngã vào trong xe, hơn nữa trùng hợp ngã nhào vào trong ngực Ngôn Lâm.

Hắn giãy giụa muốn đứng lên, ai ngờ đối phương đem hắn kéo lại ấn xuống càng chặt, "Đừng nhúc nhích."

Không phải, vì cái gì mà một cái ma ốm cũng có sức lực lớn như vậy a?!

"Anh bị thương." Giọng nói của Ngôn Lâm vang lên ở phía trên, sau đó hắn liền nghe được một loạt âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, đối phương hẳn là đang kiểm tra miệng vết thương trên người hắn, nhưng là hắn cũng không có cảm giác gì a.

Ngôn Lâm nghiêm túc mà nhìn một đường vết thương thật dài trên lưng Vân Tích, trong đầu nảy lên một thắc mắc: Vì sao lại không chảy máu?

Cậu rõ ràng vừa mới thấy con nhện to lớn giờ chân chân xẹt qua lưng Vân Tích, hắn không cảm nhận được cảm giác đau thì không nói làm gì, nhưng theo đạo lý thì cơ thể hắn cũng vẫn xảy ra phản ứng như người thường mới đúng, vết thương nhìn đáng sợ như vậy nhưng lại không chảy chút máu nào.

Hay là nói, mấy lời đồn đại bên ngoài thật ra cũng không đủ chính xác, Vân Tích có lẽ còn có dị năng lợi hại hơn mà bọn họ không biết được.

"Cậu có ổn không a." Chiếc xe lao nhanh nên không ngừng xóc nảy, Vân Tích cảm giác tư thế hiện tại của mình thật sự xấu hổ, trong đầu cũng không suy nghĩ được gì.

"Không có việc gì," thật lâu sau, Ngôn Lâm mới buông lỏng hắn ra, "Để chút nữa Từ Thập Húc kiểm tra lại cho anh một chút."