Editor: AkiDtt
Vào tháng chín, tại thành phố A, không giống như ở thành phố H vẫn còn đang oi nóng, ở đây nhiệt độ đã bắt đầu giảm xuống.
Tuy nhiên, đôi lúc ở bên ngoài vẫn có thể cảm nhận thấy được cái nóng oi bức, chỉ cần đi ra đường một lúc thôi cũng có thể đầm đìa mồ hôi.
Vương Tiểu Hoa tay vừa kéo vali, vừa cùng Giang Hải xuyên qua đám đông đi tới chỗ bắt taxi.
Hai người ngồi đợi được một lúc thì cũng thấy có xe trống, liền chạy nhanh tới.
“Bác tài, chúng ta đi thôi ——“
“Có phải các cậu muốn đến đại học K đúng không?”
“Ể? Bác tài, làm sao mà anh biết được thế?”
Vị tài xế đó cười nói: “Trông các cậu ấy à, vừa nhìn liền biết là vừa mới tốt nghiệp cấp ba không lâu, đã thế mấy ngày nay lại còn là thời điểm đại học K đang thông báo nhập học nữa chứ.”
“Cho nên rất dễ để tôi đoán được.”
“Bác tài, tôi nghĩ anh trông chẳng giống một tài xế lái taxi chút nào cả.”
Bác tài đó hỏi: “Vậy cậu thử nói xem, trông tôi giống như đang làm nghề gì?”
Giang Hải nói đùa: “Tôi thấy anh như một thám tử vậy, chỉ làm một tài xế lái taxi thôi thì quá chôn vùi tài năng của anh rồi.”
Nghe thấy thế, bác tài nọ phá lên cười lớn.
Bác tài xế cùng với Giang Hải đều thuộc những người giỏi giao tiếp, dọc đường đi hai người nói chuyện không ngừng.
Mà Vương Tiểu Hoa chắc do việc ngồi xe quá lâu nên cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, chỉ an an tĩnh tĩnh ngắm nhìn hàng xe đang không ngừng lướt qua bên cửa sổ.
Mặc dù bên tai Giang Hải với bác tài xế vẫn đang nói cười haha, nhưng Vương Tiểu Hoa lại sớm thất thần từ lâu.
Từng hàng cây bạch quả thẳng tắp, cùng với những khóm cây được cắt tỉa gọn gàng, với những con đường tưởng chừng quen thuộc nhưng lại quá đỗi xa lạ của thành phố.
Vương Tiểu Hoa cuối cùng cũng có cảm giác bản thân đã thực sự rời khỏi thành phố H, bắt đầu đến với một thành phố xa lạ mới.
Nhìn những cảnh vật ngoài cửa sổ, Vương Tiểu Hoa cảm thấy trong lòng không khỏi có chút mờ mịt.
Giống như bèo trên mặt nước, trôi nổi không biết đi về đâu.
Kể từ khi bà ngoại qua đời, Vương Tiểu Hoa cũng không còn cảm nhận được hương vị của quê hương nữa rồi.
Lúc trước, khi vẫn còn chung sống với cái gia đình kia, mỗi lần nhìn thấy một nhà bốn người bọn họ vui vẻ quây quần bên nhau, cậu luôn cảm thấy mình thật thừa thãi.
Không lâu sau taxi dừng lại trước cổng trường, hai người liền xuống xe tạm biệt với bác tài.
Nhìn chiếc taxi rời đi, Giang Hải không khỏi lau mồ hôi trên trán.
“Cái anh tài xế này nói chuyện cũng quá giỏi rồi đi, tôi suýt chút nữa thì đỡ không nổi rồi.”
“Sao tôi thấy cậu cùng anh ấy nói chuyện rất vui vẻ mà.”
Nghe vậy, Giang Hải cười khổ nói: "Cũng chỉ là thói quen thôi. Hồi còn nhỏ mấy chị em của mẹ thường hay đến nhà chơi, mà ba tôi lại là người trầm tính cổ hủ cho nên tôi hay bị các dì ấy kéo qua nghe họ lải nhải không ngừng.”
Vương Tiểu Hoa rất hâm ngộ Giang Hải, tuy rằng gia cảnh nhà hắn chỉ bình thường thôi nhưng lại có một ba mẹ ân ái cùng một gia đình hoà thuận ấm áp.
Hơn nữa, còn có một thanh mai chúc mã cùng lớn lên từ bé, quan hệ giữa hai người lại còn rất tốt nữa.
Người khác tuy rằng không biết, nhưng Vương Tiểu Hoa thì có.
Vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp cấp ba, cậu đã thấp thoáng thấy Gianh Hải cùng lớp trường ôm nhau trên hành lang.
Vương Tiểu Hoa cảm thấy bản thân mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, vì thế trên đường trở về nhà ngày hôm đó vẫn luôn cảm thấy lâng lâng hồi hộp không thôi.
Cậu nghĩ rằng, nếu Giang Hải cùng lớp trưởng yêu nhau, thì họ đúng là một đôi trời sinh mà.
Không giống như cậu, lần đầu tiên đã mất rồi mà vẫn còn mơ mơ màng màng như vậy.
Không đợi Vương Tiểu Hoa than vãn được bao lâu, liền trở nên cực kì hào hứng vì được vào trường học mới.
Trước cổng trường, từng tốp từng tốp người rất đông đang đứng, trong số đó cũng có rất nhiều ba mẹ theo con em mình cùng tới nhập học.
Đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây một hồi, cậu nhanh chóng gọi Giang Hải lại, hai người liền cùng nhau kéo vali bước vào.
Cũng bởi cả cậu và Giang Hải đều không quen thuộc nơi này, cho nên sau khi tách ra, cả hai đều đi tìm người hướng dẫn khoa mình.
Không biết đã đi được bao lâu, người xung quanh càng ngày càng ít dần, cuối cùng thì đến một người cũng không có, mọi thứ hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Đi tiếp được một lúc, Vương Tiểu Hoa ngốc ngốc cuối cùng cũng nhận ra mình có lẽ, giống như, chắc là, thật sự đi lạc rồi.
Vương Tiểu Hoa:………….
Vô cùng chán nản tìm bóng mát để nghỉ ngơi một lát, Vương Tiểu Hoa xoa xoa bắp chân đau nhức, mặt hệt như đưa đám.
Trong lúc Vương Tiểu Hoa đang không ngừng than thở, một cô gái do dự một lúc lâu, sau đó vẫn đi tới hỏi: “Em là sinh viên mới sao?”
Vương Tiểu Hoa ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to đáp: “Vâng ạ.”
Sau khi Hứa Xán Xán nhìn rõ khuôn mặt của Vương Tiểu Hoa, cô phải nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc của mình, cô sợ vẻ mặt ngu ngốc của mình dọa đối phương chạy mất.
Từ xa trông thấy bóng lưng đối phương, cô liền dám chắc 100% nhan sắc đối phương không hề thấp.
Không nghĩ tới, vừa trông thấy cậu đàn em này không chỉ ngoan ngoãn mà cũng quá đẹp trai đi.
Lớn lên trông còn tuyệt đỉnh hơn cả hoa khôi khoa của cô, đã thế đối phương lại còn là nam nữa chứ.
Mà vốn dĩ dáng vẻ của Vương Tiểu Hoa đã cực kỳ dễ thu hút nhiều cô gái thích cậu, nhất là những cô gái lớn tuổi hơn so với cậu.
“Chào em nhé, chị là Hứa Xán Xán, là sinh viên năm hai, đàn chị của em.”
Nghe vậy, Vương Tiểu Hoa liền nở một nụ cười đơn thuần, khi cười, bên khóe miệng có lộ ra hai lúm đồng tiền trông vô cùng ngọt ngào.
“Chào đàn chị ạ, em là sinh viên hôm nay mới tới nhập học, em tên Vương Tiểu Hoa ạ.”
Nói đến đây, Vương Tiểu Hoa như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng lộ ra vẻ nghiêm túc, cậu nói: “Tuy rằng em tên Tiểu Hoa nhưng em là con trai đó, em còn có thể ăn hai bát cơm.”
Vì để chứng tỏ bản thân không phải con gái mà là một người con trai thực thụ, cậu vô thức ưỡn ưỡn cái ngực nhỏ của mình ra.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người Vương Tiểu Hoa, phảng phất như được phủ thêm một lớp ánh kim vàng nhạt lên trên người.
Trên đỉnh đầu, mấy ngọn tóc ngốc nghếch đung đưa theo gió.
Ở trong mắt của Hứa Xán Xán, cậu trông vừa ngốc ngốc lại cực kì đáng yêu.
Nuốt nuốt nước miếng, Hứa Xán Xán che ngực, trong lòng gào to: Thật là tổn thọ a, sao cậu đàn em này cười lên lại trông đáng yêu như vậy a!
Nội tâm Hứa Xán Xán vô cùng sinh động, Vương Tiểu Hoa không đoán ra được, hiện tại cậu còn đang bận nghĩ làm sao để mở miệng hỏi đường vị đàn chị này đây.
“À đúng rồi, em đang định đi đâu thế?”
Không đợi cậu hỏi, Hứa Xán Xán đã tò mò mà hỏi trước.
Cũng phải biết rằng, nơi này là một nơi cực kì hẻo lánh trong trường, bình thường sẽ có rất ít người đi qua đây.
Mà sở dĩ cô ở chỗ này cũng là do giáo viên bắt cô tới mang tài liệu đến cho họ.
Vương Tiểu Hoa xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Em, em hình như bị lạc đường rồi ạ, em vốn muốn tìm người của khoa kinh tế tới dẫn đường.”
Nói xong, nhân vật chính Vương Tiểu Hoa của chúng ta đã đỏ bừng mặt.
Lúc nãy còn nhấn mạnh mình là một tên con trai, kết quả ngay ngày đều tiên nhập học còn đi lạc, như này cũng quá mất mặt rồi đi.
Cũng may thay là Hứa Xán Xán cũng biết chút ít về con đường nơi đây, cô nói: “Đại học K quả thực quá lớn, rất dễ bị lạc đường.”
Sau đó liền đích thân đưa cậu đến khoa kinh tế nhập học, điều này khiến Vương Tiểu Hoa quên đi cảm giác xấu hổ khi đi lạc.
Nhưng mà, thực tế lại là như này.
Hứa Xán Xán giấu tay ở sau lưng, hai tay không ngừng gõ chữ liên tục trên màn hình điện thoại với một tốc độ đáng kinh ngạc.
【Ôi trời đất ơi, bà đây đến tòa nhà dạy học cũ để lấy tài liệu cho giáo viên, thế mà lại tình cờ gặp được một sinh viên mới siêu cấp đáng yêu!】
【Chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ nghĩ tới được là, cậu ấy ngày đầu tiên nhập học không những bị đi lạc đường đã thế còn chạy tới toà nhà dạy học cũ này đây!!!】
【Hả, không thể nào đi, tôi nhớ nơi làm thủ tục cách cổng trường đâu có xa.】
【Xì, Xán Xán, có phải cậu nhầm lẫn gì không chứ ai lại ngốc đến nỗi có thể đi lạc đường được chứ.】
Hứa Xán Xán liền gửi một cái icon đắc ý, sau đó nói: 【Em ấy không chỉ ngốc đâu mà còn lớn lên cực kì đẹp trai, cười lên lại còn cực kì ngọt nữa á!!!】
【Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi gặp được một người đẹp như vậy đấy, so với hoa khôi khoa chúng ta còn đẹp hơn vạn phần!】
Bạn cùng phòng của Hứa Xán Xán tỏ vẻ không tin liền trả lời: 【Điên à má, đang nghĩ cái gì thế, đừng có ảo tưởng nữa.】
Trông thấy chỗ làm thủ tục nhập học, Vương Tiểu Hoa vô cùng cảm kích Hứa Xán Xán, đồng thời nói: “Đàn chị, thực sự rất cảm ơn chị, nếu như có cơ hội, em nhất định sẽ mời chị ăn cơm.”
“Aiyaa, khách khí quá, đều là người cùng khoa cả mà.”
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của Vương Tiểu Hoa, Hứa Xán Xán cười nói: “Làm quen lại lần nữa đi, chị là sinh viên năm hai khoa kinh tế, tên Hứa Xán Xán.”
Thành công trông thấy vẻ mặt ngốc lăng của Vương Tiểu Hoa, Hứa Xán Xán không khỏi cười thầm trong lòng.
Sau đó cô lại thành công lừa gạt số điện thoại của Vương Tiểu Hoa, Hứa Xán Xán nói lời tạm biệt với cậu, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng đối phương nữa, cô mới ngốc ngốc lau nước miếng, khôi phục lại dáng vẻ một lần nữa hoà vào dòng người.
【Hê hê, mấy người đừng có mà ghen tị đó nha.】
【Hình ảnh】
Cô đem tấm ảnh vừa mới chụp lén gửi qua, diễn đàn im lặng một lát liền bắt đầu bùng nổ.
Ảnh chụp là sườn mặt của Vương Tiểu Hoa, tuy rằng có chút méo mó, nhưng vẫn có thể thấy được diện mạo vô cùng thanh tú.
【Đù má! 】
【Đù má +1】
【Đù má +1】
Hứa Xán Xán cười ha ha tắt điện thoại di động, không thèm quan tâm đến những thông bao đang không ngừng nhảy ra, vội vàng đem tài liệu đưa đến cho giáo viên.
Còn bên này, Vương Tiểu Hoa điền xong đủ các loại thủ tục, bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi tới khu nhà ký túc xá dành cho sinh viên năm nhất.
Chờ sau khi cậu tìm được phòng kí túc xá của mình, thì mới phát hiện hoá ra bản thân mình là người tới muộn nhất, mọi thứ trong phòng đều đã được sửa sang lại, nhưng lại không có ai ở đó cả.
Điều kiện ký túc xá của đại học K cũng được coi là khá tốt, mỗi ký túc xá đều có nhà vệ sinh riêng cùng với điều hoà.
Mặc dù bốn người sống trong cùng một phòng, nhưng cũng không có cảm giác quá mức chen chúc chật chội.
Dựa theo số gắn trên giường ngủ, giường của Vương Tiểu Hoa nằm phía trên cùng bên cạnh cửa sổ.
Sau khi Vương Tiểu Hoa sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cậu cảm thấy có lẽ phải một lúc nữa bạn cùng phòng của mình mới trở lại, vì vậy nhân lúc này cậu đến nhà ăn của trường xem một lượt.
Bữa trưa cũng chỉ là tuỳ tiện ăn cái bánh mì để đối phó trên xe, mà bây giờ cũng đã là 5 giờ chiều rồi, Vương Tiểu Hoa không nhịn được sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
Đợi cậu ăn xong quay trở lại kí túc xá thì ba người kia cũng đã quay lại rồi.
Thấy cậu bước vào, một nam sinh có dáng người cao lớn lên tiếng trước: “Chắc cậu là bạn còn lại trong phòng kí túc này nhỉ? Chào nhé, tôi tên Hoàng Văn Đào.”
“Cậu bạn đeo kính kia tên Đỗ Cảnh, chúng tôi là bạn thân lớn lên từ nhỏ với nhau. Trông cậu ta ra vẻ văn nhã thế thôi chứ thực ra lại là một tên cực kì đáng ghét.”
“Tôi phi, cái tên Hoàng Văn chết tiệt nhà cậu, có tin tôi đập chết cậu không hả?!”
Hoàng Văn Đào trừng trừng mắt, thở phì phì nói: “Tôi tên Hoàng Văn Đào, Hoàng Văn Hoàn Văn cái gì hả, tin tôi đập chết cậu không hả!”
Trong lúc hai người họ đang bận đấu võ mồm thì một người cuối cùng trong ba người lãnh đạm mở miệng: “Nam Thân.”
Trông thấy biểu tình của Vương Tiểu Hoa không đúng, liền biết chắc cậu nghe nhầm, Nam Thân không khỏi nhíu nhíu mày, nhắc lại lần nữa: “Nam trong phương nam, Thân trong trọng thân.
(Trọng thân: nhắc lại, lặp lại. Mình để hán việt cho dễ hiểu)Đến lượt Vương Tiểu Hoa giới thiệu, cậu nói với vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Tôi tên Vương Hiểu Hoa."
Gì cơ? Cả ba người trong kí túc đều đồng loạt ngừng tay, quay đầu lại nhìn cậu chằm chằm.
Nam Thân vốn có vẻ mặt lãnh đạm cũng không khỏi dịu vài phần đi khi nghe cậu giới thiệu tên của mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nam Thân cảm thấy tên của mình thật ra cũng không quá khó nghe đến vậy.