Chương 4: Uống rượu hỏng việc, quá thiệt cho mình.

Editor: AkiDtt

Đợi đến khi Vương Tiểu Hoa tỉnh lại thì cũng đã là sáng ngày hôm sau, cậu vô cùng hoảng sợ khi thấy bản thân mình không mặc quần áo, đã thế lại còn nằm ngoan ngoãn trong l*иg ngực của một người đàn ông xa lạ.

Nội tâm Vương Tiểu Hoa bắt đầu nổi bão.

Vương Tiểu Hoa trừng lớn hai mắt, sau đó nhẹ nhẹ nhàng nhàng rụt người thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông đó.

Cậu vừa cúi đầu xuống, liền nhìn thấy dày đặc những vết tích đáng ngờ hiện lên trên cơ thể mình.

Cùng với nỗi đau âm ỉ khó nói ở mông, tất cả những thứ đó đã nói cho cậu biết rốt cuộc vào đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Vương Tiểu Hoa hoàn toàn sững người, đối mặt với loại chuyện này, toàn bộ đại não của cậu trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Thất thần được một lúc, Vương Tiểu Hoa cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Dù cậu đã cố gắng lắm rồi, nhưng cũng chỉ nhớ lại được đến đoạn sau khi cậu uống rượu xong liền nói muốn đi đến nhà vệ sinh một chút.

Còn những chuyện xảy ra sau đó rất nhạt nhoà, cậu chẳng còn nhớ thêm được gì nữa cả.

Cậu ngồi ở mép giường, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, Vương Tiểu Hoa không thể không chấp nhận cái sự thật khốc liệt này.

Cậu ngay cả một người bạn gái còn chưa từng có, yêu đương cũng chưa từng thử qua một lần nào, nay lại bởi vì uống rượu mà thất thân.

Đối phương lại còn là một tên đàn ông nữa chứ.

Thật là uống rượu hỏng việc, quá thiệt cho mình rồi mà.

Nhưng dù có hối hận đến đâu, cũng không thể thay đổi được kết quả.

Lúc này Vương Tiểu Hoa đành phải phát huy hết tinh thần AQ*, cố gắng tìm chút cảm giác an ủi.

(Tinh thần AQ: là nhân vật chính trong tiểu thuyết AQ chính truyện của Lỗ Tấn, điển hình chỉ cho phép “thắng lợi trên tinh thần” - khi bị hạ nhục, đánh đập, lại không dám đương đầu, mà lại tự an ủi mình, tự cho mình là người chiến thắng.)

Cậu tìm lại quần áo của mình, đem hết tất cả số tiền mà hiện tại trên người cậu đang có ra, sau đó đập mạnh lên bàn.

Như vậy có nghĩa là, cậu đang bỏ tiền ra thuê người khác ngủ cùng mình, chứ không phải mình bị người ta thuê ngủ.

Nhưng cậu cảm thấy có hơi chút chột dạ, liếc mắt nhìn thoáng qua, cậu sợ đối phương sẽ tỉnh lại, cậu không muốn cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ đâu.

Trông thấy người đàn ông đó đang ngủ say như chết, Vương Tiểu Hoa thè lưỡi.

Cũng may trên cổ không có dấu vết nào khác, chỉ cần cậu mặc tốt quần áo là có thể che dấu được toàn bộ.

Sau khi mặc xong quần áo, Vương Tiểu Hoa do dự một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng bước đến bên giường, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, nếu không biết đối phương trông như thế nào, thế thì cũng quá thiệt thòi rồi đi.

Nhưng mà, sau khi nhìn rõ, trong lòng Vương Tiểu Hoa không khỏi cảm thấy chua xót.

Hắn có một chiếc mũi cao, hai bờ môi mỏng, khuôn mặt đẹp như được khắc họa ra vậy, vẻ đẹp của đối phương có thể nói là đẹp trai ngời ngợi, còn đẹp trai hơn rất nhiều so với những nam minh tinh mà cậu đã từng thấy trên TV.

Mà cái nét đẹp này lại vừa đúng là nét đẹp mà cậu vẫn luôn hằng mong ước, như thế thì làm sao không buồn cho được cơ chứ.

Vương Tiểu Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, dứt khoát quay người rời đi.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Vương Tiểu Hoa ngẩn người đi trên đường, đầu óc cực kì hỗn loạn, cậu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cái chuyện kia.

Cũng bởi vì đã đem toàn bộ số tiền có trên người cho hắn ta, nên Vương Tiểu Hoa không còn cách nào khác đành phải đến ngân hàng rút tiền.

Vừa tuyệt vọng về đến nhà, không ngờ lại trông thấy Giang Hải đang đứng trước cửa.

“Sao cậu lại tới đây?”

Giang Hải nhìn thấy cậu cuối cùng cũng đã trở lại, trong lòng không khỏi thả lỏng.

Nghe thấy câu hỏi của cậu, hắn không kìm được trợn mắt tức giận, nói: “Cậu nói đi, hôm qua cậu nói mình đi vệ sinh, nhưng kết quả thì sao, lại cùng cả lớp chơi trò mất tích à?!”

Vương Tiểu Hoa cảm thấy có hơi hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn.

“Tại ngày hôm qua tôi cảm thấy quá khó chịu, cho nên mới tới khách sạn gần đó để nghỉ ngơi thôi mà.”

Trông thấy người cũng không bị làm sao, Vương Hải cười khổ, bắt đầu rút điện thoại liên lạc với các bạn học khác, nói với họ cậu không sao cả, chỉ là hôm qua mệt quá nên đi khách sạn ngủ một giấc mà thôi.

Phải biết rằng, đêm qua sau khi Vương Tiểu Hoa ra khỏi ghế lô, cậu bảo chỉ đi vệ sinh một chút thôi, kết quả liền đi phát hơn nửa tiếng cũng không chịu quay lại.

Giang Hải cảm thấy lo lắng, bắt đầu đứng dậy đi tìm, nhưng trong nhà vệ sinh đến một bóng người cũng không có.

Sau đó lại gọi điện thoại thì cũng không gọi được, hắn sợ Vương Tiểu Hoa xảy ra chuyện, cuối cùng buổi tụ họp lần này cứ thế mà tan rã giữa chừng.

Một buổi tụ họp đang vui vẻ như vậy lại bị cậu làm cho tan vỡ hết, điều này khiến Vương Tiểu Hoa cảm thấy cực kì có lỗi, cậu bắt đầu xin lỗi tất cả mọi người.

Cũng may là Vương Tiểu Hoa vẫn bình an vô sự, các bạn học cả đêm lo lắng đang không ngừng cảm tạ trời đất, làm sao mà dám trách cậu được cơ chứ.

Sau khi vào nhà, Vương Tiểu Hoa bảo hắn ngồi đợi một chút, còn bản thân thì chạy nhanh vào tắm rửa thay quần áo.

Đối với một bảo bối ngoan ngoãn như Vương Tiểu Hoa, hôm qua không chỉ đi bar mà còn say rượu rồi lăn lộn cùng một người đàn ông xa lạ trên cùng một chiếc giường, rất nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, khiến đầu óc cậu trở nên cực kỳ rối loạn.

Đợi đến khi Vương Tiểu Hoa từ nhà tắm đi ra, Giang Hải vẫn luôn cảm thấy hình như cậu có gì đó không ổn.

“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Nghe thấy Giang Hải nói, Vương Tiểu Hoa nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười thật tươi.

“Không có, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ, chỉ là hôm qua uống nhiều rượu quá, nên nay tỉnh dậy có chút khó chịu thôi mà.”

“Cậu…”

Trông thấy Giang Hải bước tới gần, Vương Tiểu Hoa không khỏi căng thẳng, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra gì rồi sao.

Ánh mắt của Giang Hải khiến Vương Tiểu Hoa cảm thấy có chút chột dạ, nhưng đồng thời cũng không khống chế được mà trở nên khẩn trương.

Trông hệt như một đứa trẻ bị bắt đối mặt với ba mẹ sau khi làm sai chuyện vậy, Vương Tiểu Hoa nắm chặt lấy quần áo, trái tim bình bịch bình bịch đập loạn xạ.

Giang Hải đưa tay lên sờ trán Vương Tiểu Hoa, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

“Cậu phát sốt rồi, tự bản thân còn không tự nhận ra sao!”

Phát sốt sao? Vương Tiểu Hoa ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách dọc đường đi luôn cảm thấy khó chịu.

Chắc có thể là chuyện đó đã khiến cậu suy nghĩ quá nhiều, cho nên tự bản thân cũng không phát hiện ra mình bị bệnh.

Giang Hải còn nghĩ cái con người này lại vừa mới tắm xong, tức giận đến mức muốn mắng người.

“Tôi nói chứ, cậu cũng đã lớn như vậy rồi, sao còn bất cẩn như thế hả?”

“Đã phát sốt rồi lại còn đi tắm, cậu đang ngại mình sống quá lâu rồi sao?!”

Vương Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng khổ sở, sự trong trắng 18 năm qua của cậu đã không còn nữa, bây giờ lại còn đang bị bệnh, thế mà Giang Hải lại còn mắng cậu nữa chứ.

Nghĩ đến đây, Vương Tiểu Hoa bắt đầu rơm rớm nước mắt, vô cùng ủy khuất nói: “Cậu mắng tôi à.”

Hay lắm, vừa trông thấy dáng vẻ này của Vương Tiểu Hoa, Giang Hải liền đỡ trán, những lời nói khó nghe đều bị nghẹn ứ lại hết ở trong bụng.

Có một người em trai khiến hắn nhọc lòng như vậy, thật là đánh cũng đánh không được mà mắng cũng mắng không xong mà.

Giang Hải thở dài.

“Là tôi không đúng, tôi không nên mắng cậu.”

Chu chu cái miệng nhỏ nhắn, Vương Tiểu Hoa hai mắt óng ánh nước, vô cùng tủi thân nhìn hắn.

“Được rồi, là tôi sai, xin lỗi cậu.”

“Hiện tại đi bệnh viện trước, được không?”

Thật vất vả mới dỗ được Vương Tiểu Hoa nín khóc, Giang Hải cũng không dám chậm trễ nữa, vội vội vàng vàng đưa cậu đến bệnh viện gần nhất.

Quả thực quá dễ làm tan vỡ trái tim của một người làm mẹ mà.

Về sau, nếu Vương Tiểu Hoa muốn tìm bạn gái, phải bảo cậu tìm một người nào lớn tuổi hơn so với mình mới được, như thế thì mới còn có thể chăm sóc được cho cậu.

Nhưng Giang Hải lại hoàn toàn không ngờ được rằng, trừ bỏ giới tính ra, thì mọi thứ hắn nói đều trúng phóc, không trật phát nào.

Về sau, khi nhìn thấy nửa kia của Vương Tiểu Hoa, trong đầu Giang Hải lại có cảm giác, con cừu non nhà mình nuôi dưỡng bấy lâu nay lại bị một con sói gian ác tóm đi mất.

Cũng may đến khám kịp thời, sau khi uống thuốc hạ sốt, bác sĩ liền bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.

Chẳng những thế, bác sĩ lại còn nói với Giang Hải: “Sau này phải chú ý một chút. Tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cơ thế cậu ấy rất yếu, vẫn nên tiết chế một chút.”

Giang Hải là một trạch nam chính cống, làm sao mà có thể hiểu được những ẩn ý như thế trong lời nói của bác sĩ cơ chứ, hắn vẫn chỉ nghĩ đó là do Vương Tiểu Hoa đã bị sốt lại còn thích đi tắm mà thôi.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Giang Hải trở lại phòng bệnh, trông thấy Vương Tiểu Hoa đang ngủ say, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Cũng đã bị bệnh đến như này rồi mà Vương Tiểu Hoa vẫn không cho hắn thông báo cho người nhà cậu.

Tuy rằng trước nay cậu chưa từng nhắc qua một chút nào về chuyện trong nhà.

Nhưng Giang Hải vẫn biết, mẹ của Vương Hiểu Hoa đã qua đời từ lâu, ông bà ngoại cũng lần lượt từng người từng người rời bỏ cậu mà đi.

Hiện tại, còn sót lại duy nhất một người ba trên đời này, nhưng mỗi lần hắn nhắc tới cái người này, thì Vương Tiểu Hoa đều không mấy vui vẻ.

Đây cũng chính là lí do tại sao mà hắn vẫn hay chăm sóc chiếu cố cậu.

Đương nhiên cũng là do Vương Tiểu Hoa cũng khiến cho người khác cảm thấy yêu thích không thôi, ngay cả hồi cấp ba, các giáo viên cũng cực kì thích cậu.

Vương Tiểu Hoa vừa học giỏi vừa đơn thuần, lớn lên lại rất đẹp nữa.

Cho dù là nam hay nữ đi chăng nữa cũng đều thích được giao tiếp với cậu.

Mà tính tình của nhóc con nay cũng quá mềm yếu, nếu giận người khác cũng sẽ không đánh không mắng người ta, mà chỉ tự mình ủ rũ ủy ủy khuất khuất, cùng lắm cũng là tự mình khóc mà thôi.

Cho dù là người có lòng dạ sắt đá đến mấy đi chăng nữa, nếu bị trúng phải chiêu này của Vương Tiểu Hoa, thì cũng đành phải giơ hai tay đầu hàng vô điều kiện mà thôi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mấy ngày nay tâm trạng của Nam Hạo cực kì tệ, vốn dĩ hắn tới thành phố H này chỉ để giải quyết một ít việc, nhưng không nghĩ tới mấy ngày trước lại cùng người ta lăn lộn suốt một đêm.

Đã thế, khi xong việc đối phương lại còn coi hắn là trai bao mà vứt lại cho hắn một đống tiền lẻ.

Số tiền này hắn đã nhận, thì chỉ sợ là cả đời này cũng đừng mong quên được vụ này.

362 tệ lẻ 5 xu.

Một đêm của Nam Hạo hắn chỉ đáng giá có chút tiền này thôi sao, nếu kể ra thì sợ rằng chẳng một ai thèm tin mất.

Bởi vì có đến hàng tá người đều đang cố sức để bò lên giường của hắn, nhưng hắn vẫn luôn bảo giữ bản thân trong sạch, cho nên từ trước tới nay chưa từng một ai có thể thực hiện được điều đó.

Chủ yếu vẫn là do hắn ngại họ bẩn.

Vứt cái đống tiền kia qua một bên, Nam Hạo nghĩ lại đêm hôm đó.

Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh xảy ra lúc đó.

Người nọ dưới thân hắn rất nhiệt tình đáp lại, đôi mắt hạnh nhân tràn ngập hơi nước, đôi môi phấn nộn he hé mở, phát ra âm thanh cực kì êm tai.

Nam Hạo:……………

Yên lặng cúi đầu, đệt một tiếng.

Cũng không biết là tại sao, nhưng mấy ngày nay chỉ cần hắn nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó, thì thứ đó của hắn lại trở nên cương cướng.

Sắc mặt hắn tối sầm, ném chiếc điều khiển từ xa lên sô pha, Nam Hạo đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Đợi đến khi hắn bước ra, trên người đã thay một bộ quần áo hoàn toàn khác.

Tuy rằng thứ đó đã mềm xuống, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được thỏa mãn.

Hắn lấy điện thoại ra, cực kì cáu kỉnh nói: “Vẫn chưa tìm được người sao?!”

Người bên kia run rẩy trả lời: “Chúng tôi đã phát hiện ra manh mối mới rồi ạ, tin rằng sớm thôi sẽ tìm được người về cho anh.”

“Tôi cho các người thêm ba ngày. Nếu như trong ba ngày tới mà còn không tìm ra, vậy sau này cũng đừng đi làm nữa.”

Nói xong, liền cúp máy.

Kết quả, không đợi bao lâu, Nam Hạo lại bởi vì một cuộc điện thoại khác mà vội vàng lên phi cơ, bay thẳng về trụ sở chính.

Sau đó, đợi Nam Hạo về đến công ty, hàng ta chuyện nối gót theo nhau kéo tới, một đống các văn kiện lớn nhỏ khác nhau cần hắn đích thân xử lí, khiến hắn căn bản một phút cũng không rảnh tay.

Mà Vương Tiểu Hoa cũng không biết được rằng, bản thân mình vừa mới tạm thời thoát khỏi tai ương.

Đến khi trường đại học bắt đầu thông báo nhập học, Vương Tiểu Hoa cùng Giang Hải liền bắt chuyến tàu cao tốc rời khỏi thành phố H.

Điểm đến lần này là trường đại học K mà họ đã thi đậu, nó nằm trên một đoạn đường có vị trí cực kỳ đẹp tại thành phố A.

Thậm chí nó có thể chen chân vào top 10 trường nổi tiếng trên toàn quốc.

Vào lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, cậu đã khiến Vương Tiểu Lan ghen ghét không thôi.

Thì cũng tại vì cô ta chỉ thi được vào trường đại học hạng hai, nhưng một phần cũng là do được ba họ dùng quan hệ mới có thể nhập học.