Chương 27

Đừng nhìn hiện tại huyện nha và quận thủ xem trọng hắn, nhưng trên thực tế còn phải đợi sau khi thi đậu kỳ thi Xuân vi sang năm thì hắn mới chân chính có thể được quận thủ giúp đỡ.

Huống chi, trong tay nhà họ Thường còn nắm giữ chứng cứ hắn dụ dỗ gian da^ʍ, cho nên, đi huyện nha ngược lại sẽ bất lợi.

Lúc này, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng!

Lữ Duệ Siêu vô cùng tức tối, rõ ràng thời điểm trở về tối hôm qua hắn chỉ nhờ thím cả đi gọi Tả Què Tử đến trị thương, lại không có người ngoài biết được, rốt cuộc là đồ trời đánh nào báo tin trong thôn!

Chẳng lẽ là Thường Anh?

Lữ Duệ Siêu lắc đầu, Thường Anh ở trong thôn nhiều năm như vậy đều không có người biết được ông có thể thuần phục sói, như vậy cũng không phải là ông lộ ra.

Hắn bực bội nhìn về phía một phòng người đang ồn ào, lấy lý do không khoẻ đuổi bọn họ đi.

Mà khi trong phòng đã yên tĩnh trở lại, Lữ Duệ Siêu lại cảm nhận được cơn đau của vết thương bị sói cắn trên đùi càng nhiều hơn một chút, trong lòng hắn không nhịn được mà oán giận: Đồ trời đánh, hắn phải gϊếŧ chết Thường Anh!

Tối đó, Tuệ Tuệ sợ hãi tỉnh lại từ cơn ác mộng.

Mẹ đang nghỉ tạm cùng nàng, nghe được tiếng kêu của nàng thì bật người tỉnh dậy, vội vàng đốt đèn lên.



Thường Anh cũng nghe thấy tiếng động mà tỉnh, bước nhanh đến cửa phòng Tuệ Tuệ, hô: "Mẹ con bé, xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Thúy Phương đỡ Tuệ Tuệ lên, để nàng ở tư thế nửa nằm nửa ngồi, rồi nói với Thường Anh đang ở ngoài cửa: “Nhạc Bảo mơ thấy ác mộng.”

Tuệ Tuệ cũng bồi thêm một câu: “Cha, con không sao đâu, cha về ngủ đi.”

Thường Anh đáp: “Được, có việc gì nhớ gọi cha, có cha ở đây, con không phải sợ.”

“Con biết rồi ạ.” Tuệ Tuệ vỗ ngực, trái tim vẫn còn run rẩy vì sợ, trước kia mỗi lần nằm mơ rồi tỉnh lại đều sẽ quên ngay, nhưng lần này nàng lại nhớ rõ như in đến từng chi tiết.

Trong mộng, vì muốn sửa chữa đập chứa nước, huyện nha đã thông báo thuê trai tráng trong thôn và cha nàng cũng tham gia. Nhưng trong lúc đào hố đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nơi mà cha và chú Đại Canh đang đứng lại đột ngột phát nổ.

Sau vụ nổ, cha thay đổi hoàn toàn, chú Đại Canh cũng vì vậy mà bị thương nặng.

Giờ mỗi lần nhớ tới cảnh trong mơ, Tuệ Tuệ lại thấy ớn lạnh sống lưng, cả người rét run.

“Nhạc Bảo, con thấy lạnh hả?” Mạnh Thúy Phương thấy nàng run bần bật thì lo lắng lắm: “Con ngồi đây nghỉ đi, để mẹ xuống phòng củi nấu ấm trà nóng cho con ấm người.”

“Cám ơn mẹ.” Tuệ Tuệ run rẩy quấn chặt chăn quanh người.

Mạnh Thúy Phương vừa kéo cửa phòng ra, đã thấy Thường Anh cầm ấm trà đứng ngay trước cửa.



“À, trà nóng vừa nấu xong đây.” Thường Anh đưa cho bà ấy.

Mạnh Thúy Phương bật cười, nhanh tay nhận lấy, sau đó nói với Tuệ Tuệ: “Cha con còn nhanh chân hơn mẹ nghĩ nữa.”

Tuệ Tuệ nhìn vẻ mặt sốt sắng của cha cũng không kiềm được mà mỉm cười: “Cha, con không sao thật mà, cha nhanh về phòng nghỉ đi, có việc con sẽ gọi cha.”

“Ừm.” Thường Anh giúp hai người đóng cửa lại thật kỹ rồi mới xoay người quay về phòng.

Tuệ Tuệ cầm tách trà, trà nóng có thể sưởi ấm cơ thể, tình cảm giữa người với người lại có thể sưởi ấm trái tim.

Mạnh Thúy Phương vừa lau mồ hôi cho Tuệ Tuệ, vừa nói: “Nhạc Bảo, con mơ thấy gì vậy?”

Tuệ Tuệ định nói nhưng rồi lại thôi, bởi vì nàng nhớ tới một bài viết mình từng vô tình đọc thấy trên mạng, trên đó ghi là nếu mơ thấy ác mộng thì không được phép kể với người khác, bởi vì một khi nói ra ngoài thì giấc mơ sẽ biến thành sự thật.

Nhìn ánh mắt tò mò của mẹ, nàng khẽ lắc đầu, nói: “Chỉ là mơ thôi ạ, đừng nhắc tới nữa.”

Không phải nàng mê tín, nhưng người xưa có câu: Thà tin là có, chứ không thể không tin.

Lỡ đâu cảnh tượng trong mơ biến thành thật, vậy thì tiêu thật rồi. Tuệ Tuệ phùng má, nàng chắc chắn không để chuyện như vậy xảy ra đâu!