Chương 26

Thường Anh thở dài: "Ăn xong con dê này, mi cũng dẫn bầy sói rời đi nơi này đi."

Con sói động đậy khóe miệng, phát ra "hừ" một tiếng. Đôi mắt hẹp dài mà uy nghiêm lộ ra linh quang, nó yên lặng ngồi ở bên cạnh Thường Anh.

Thường Anh cũng không đành lòng nhìn nó, con sói này là năm năm trước ông tình cờ cứu được khi nó còn nhỏ. Mỗi khi ông ở trong núi làm việc một mình, nó sẽ xuất hiện, nó vẫn luôn làm bạn với ông cho đến khi ông xong việc mới thôi. Năm năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đều là như vậy.

Ngày kế.

Sáng sớm, Đại Canh đã mang theo rượu đến cửa nhà họ Thường.

Người chưa thấy mà đã nghe được tiếng nói đầu tiên: "Anh Anh Tử, tối hôm qua không biết là ngày lành gì, thật sự là có báo ứng, hai anh em chúng ta nhất định phải chúc mừng một chút, uống vài ngụm."

Tuệ Tuệ đi đến cửa, cũng cười nói: "Chú Đại Canh, có chuyện gì mà vui vẻ như thế ạ?"

Đại Canh nói: "Cháu gái à, nếu chú nói cho cháu nghe, bảo đảm cháu sẽ càng vui hơn nữa!"

Tuệ Tuệ chú Đại Canh nói vậy thì lại càng tò mò hơn.

Thường Anh đi vào nhà chính, mỉm cười nói: "Chuyện gì vậy Đại Canh?"

Đại Canh đóng cửa lại, vừa tỏ ra thần bí lại phấn chấn, nói: "Tối hôm qua, bà Lữ và đứa con súc sinh của bà ta bị sói cắn!"

Chuyện tối hôm qua, Thường Anh cũng chưa hề kể cho ai nghe cả, ông ta tỏ ra ngạc nhiên, phát ra tiếng "ồ".

Nhưng Tuệ Tuệ lại thấy hứng thú, vui vẻ hỏi: "Thật sao ạ?"

Đại Canh "chậc" một tiếng: "Tất nhiên là thật rồi, tối hôm qua chú gác đêm, tận mắt thấy hai mẹ con họ quần áo rách nát chạy trốn trở về, còn nhìn chung quanh giống như sợ người khác biết được!"

Tuệ Tuệ ngạc nhiên: "Chuyện này thật sự là kỳ lạ, trong thôn ai chẳng biết trên núi có sói, bọn họ đều là người tay không thể xách, vai không thể khiêng mà lại dám ra ngoài vào ban đêm?"



Đại Canh phun nước bọt, nói: "Chú trộm nhìn dáng vẻ gặp nạn kia của bọn họ, tám phần là không gặp được chuyện tốt, gặp báo ứng, lại không dám lộ ra cho người trong thôn biết, sau đó, chị dâu lớn nhà họ đi mời Tả Què Tử xem xét vết thương, chú nghe ngóng trước sau mới biết đúng thật là bị sói cắn!"

Tuệ Tuệ nhíu này, hỏi: "Chú Đại Canh, chú thấy bọn họ trở về từ hướng nào?"

Đại Canh nhớ lại một chút, lắc đầu nói: "Tối hôm qua quá tối, xa quá nhìn không thấy."

Tuệ Tuệ đành phải bỏ qua, thầm nói: "Nhóm người Lữ Duệ Siêu mới trở về chưa được hai ngày, người thân bạn bè cũng mới rời đi, có chuyện gì đáng giá mà để họ phải ra ngoài mạo hiểm vào nửa đêm chứ?"

Nghe Tuệ Tuệ nói như vậy, Thường Anh nhớ tới tối qua lý do mà Lữ Duệ Siêu viện cớ, nói rằng cái gì mà đi đến nhà dượng thăm người thân, thật sự là không suy nghĩ mà đã nói bừa!

Ông nhìn Tuệ Tuệ vẫn còn suy nghĩ, nói: "Nhạc Bảo, đừng nghĩ nhiều, có cha ở đây thì cho dù có mười Lữ Duệ Siêu cũng không làm con bị thương được, cha cũng sẽ bảo vệ mọi người thật tốt."

Đại Canh nói: "Anh Anh Tử, anh không phải chỉ có một người, anh em chúng tôi cũng sẽ kề vai sát cánh bên anh."

"Ừ." Thường Anh cảm thấy an ủi trong lòng, lại khó biểu đạt ra ngoài.

Có cái miệng của Đại Canh, gần một buổi sáng, tin tức mẹ con bà Lữ bị sói cắn đã truyền khắp thôn một cách nhanh chóng.

Tộc trưởng và Lữ Tiền nghe thấy nên tới thăm, đều hỏi hắn tại sao hơn nửa đêm mà vẫn còn ở bên ngoài.

Lúc đầu Lữ Duệ Siêu còn thử hỏi một câu: "Các người có tin có người có thể thuần phục sói hay không?"

Mà các đáp án nhận về đều là phủ định.

Tộc trưởng nói: "Tính tình của sói hung tàn, tôi chưa bao giờ nghe nói người có thể thuần dưỡng sói."

Lữ Duệ Siêu im lặng không hé răng, bởi vì hắn đã đọc rất nhiều sách cũng chưa bao giờ thấy được cách thuần phục sói. Điều này thật kỳ lạ, cho dù hắn đi đến huyện nha kiện Thường Anh, không có chứng cớ cũng khó thắng kiện.