Bà chủ Lâm đi rồi, Hứa Nhan Nhan nhìn Quân Liên Kỳ ngồi đó.
"Hôm nay cảm ơn đệ, sau này bất cứ thứ gì đệ mua ta đều sẽ giảm giá cho đệ!"
Quân Liên Kỳ không vui. Ai cần nàng giảm giá?
"Nhan tỷ tỷ, không phải tỷ vừa nói cái kia có thể chụp ảnh rồi rửa ra ngoài sao? Có thể chụp rồi rửa ra cho ta được không?"
Chỉ cần nàng chụp vào cái điện thoại của nàng như vậy nàng có thể luôn nhìn thấy hình ảnh của hắn, rồi một ngày nào đó nàng sẽ thích hắn! Quân Liên Kỳ rũ mắt nghĩ.
"Được!"
Kì thật Hứa Nhan Nhan cũng muốn chụp hắn về thưởng thức một chút, tuy thủ đoạn hắn tàn nhẫn nhưng người đẹp thế này đúng là ngàn năm khó gặp, chỉ là ngại chưa được cho phép của đương sự.
"Đệ có thể thử nhiều kiểu dáng."
Có lẽ là lần đầu chụp hình nên hắn có chút không được tự nhiên, nhưng mỹ nhân dù thế nào thì vẫn đẹp. Chụp vào cũng chỉ thấy một mỹ nhân ngượng ngùng đáng yêu.
"Ở đây không có phương tiện, khi nào trở về ta rửa cho đệ!"
" Vậy Liên Kỳ đi trước!"
Đợi Quân Liên Kỳ rời đi, Hứa Nhan Nhan liền sắp xếp lại việc trong tiệm.
Người làm cửa tiệm cũng không nhiều, Hứa Nhan Nhan chỉ giữ lại tiểu nhị Tang Vu, Tang Vu tính tình đầu gỗ một chút nhưng lại là người thành thật.
"Tang Vu, đi, đi đóng cửa tiệm, 5 ngày sau chúng ta mở trở lại!"
Hứa Nhan Nhan phân phó.
"Vâng! Nhưng mà bà chủ, chúng ta muốn bán cái gì?"
Tang Vu hỏi.
"Tự nhiên là bán thứ độc nhất vô nhị!"
Hứa Nhan Nhan thần bí nói.
"Thứ độc nhất vô nhị gì vậy bà chủ?"
Tang Vu tinh thần phấn chấn hỏi.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết!"
Trong 5 ngày Hứa Nhan Nhan vội vàng bận rộn trang trí, sắp xếp lại cửa hàng. Tiệm này vốn là tiệm mì, có sẵn bàn ghế, cô dự định bán mì ăn liền, mì ăn liền vừa dễ làm không tốn công, hơn nữa nàng cũng không định bán nhiều. Đồ vật hiếm thì phải số lượng ít như vậy càng thêm quý, tuy ở hiện đại mì ăn liền rẻ, người hiện đại ăn đến ngán nhưng ở cổ đại không có!
Đại sảnh tương đối rộng, cô dọn đi một phần bàn ghế, xếp vào mấy chiếc kệ để trưng bày mặt hàng khác. Hàng hoá cũng không nhiều. Cô cũng sửa lại bảng hiệu thành Tiệm Thiên Đường. Tang Vu há hốc mồm.
"Bà chủ, vì sao lại gọi là Tiệm Thiên Đường?"
"Bởi vì ta sẽ bán những thứ chỉ có trên thiên đường!"
Hứa Nhan Nhan nửa thật nửa giả cười nói. Tang Vu đương nhiên không tin.
"Không tin sao, đi, đi đun một ấm nước sôi, hôm nay tỷ tỷ cho ngươi ăn món mì thiên đường!"
Tang Vu không tin nhưng cũng chạy vào bếp đun nước. Một lát sau.
"Bà chủ nước sôi rồi!"
Tang Vu từ trong bếp đi ra.
"Được rồi đừng gọi bà chủ gọi ta Hứa tỷ hay Nhan tỷ là được!"
"Tỷ tỷ?"
Tang Vu chớp mắt. Ai sẽ gọi bà chủ là tỷ tỷ? Tang Vu lắc đầu.
"Không được! Ngài là bà chủ sao có thể gọi là tỷ tỷ!"
"Bảo ngươi kêu thì cứ kêu đi!"
Hứa Nhan Nhan là người hiện đại, cô sẽ không phân biệt tôn ti nhiều.
"Nhưng... nhưng mà ta năm nay đã 20 tuổi hẳn là...hẳn là lớn tuổi hơn ngài!"
Tang Vu gãi đầu nói.
"Ta đã 23 tuổi!"
"Cái gì? 23 tuổi? Ta cho rằng ngài còn nhỏ tuổi hơn ta!"
Tang Vu kinh ngạc nói.
"Ừ, cho nên gọi ta là tỷ tỷ!"
"Hứa tỷ!"
Tang Vu ngơ ngác nói, vì sao bà chủ lớn tuổi hơn nàng mà trông lại nhỏ nhắn trẻ đẹp hơn nàng vậy?
Hứa Nhan bóc gói mì cho vào tô đổ nước sôi vào.
"Hứa tỷ, đây là mì gì vậy, sao lại gói được như vậy? Trông thật đẹp mắt."
"Đây là mì ăn liền, có sẵn gia vị bên trong, chỉ cần bóc ra cho vào tô, bóc gia vị cho vào rồi đổ nước vào đậy nắp đợi chốc lát là ăn được. Sau này chúng ta sẽ bán loại mì này!"
Hứa Nhan Nhan giải thích vừa hướng dẫn Tang Vu .
"Dễ làm như vậy sao?"
"Ừ, cho nên mì này chỉ có ở thiên đường!"
Hứa Nhan Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tang Vu trêu ghẹo một câu.
Đợi vài phút cô lấy đũa đảo đảo tô mì.
"Ăn thử xem, có ngon không?"
Cô đẩy bát mì cho Tang Vu.
"Tỷ không ăn sao?"
Hứa Nhan Nhan lắc đầu.
"Thứ này ta ăn nhiều rồi, không muốn ăn nữa!"
"Vậy cảm ơn Hứa tỷ. Thật thơm!"
Tang Vu vừa cho mì vào mồm liền trừng to đôi mắt, suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
"Ngon quá, Hứa tỷ, thật là ngon! Ta chưa từng được ăn món gì ngon như vậy!"
Hứa Nhan Nhan thở phào một hơi, xem ra đối với người chưa từng được ăn mà nói thì hẳn là ngon.
"So với mì tiệm Phúc Bảo thì sao?"
Tang Vu vội ăn đến sắp nghẹn, đợi nàng ăn xong mới ngượng ngùng trả lời.
"Hứa tỷ, ngon quá cho nên ta..."
"Không sao!"
"Hứa tỷ, mì tiệm Phúc bảo so với mì này của thì đúng là dưới đất so với trên trời! Hứa tỷ, tỷ thật sự tới từ thiên đường sao?"
Phụt! Đang uống nước Hứa Nhan Nhan trực tiếp phun ra.
"Ta không phải đến từ thiên đường, nhưng có thể so với thiên đường!"
Hứa Nhan nói dối không chớp mắt. Nhưng Tang Vu thật sự tin.
"Hứa tỷ, có món mì này, đảm bảo tiệm chúng ta sẽ áp đảo tiệm Phúc Bảo đối diện."
Hứa Nhan Nhan gật đầu.
Ngày tiếp theo Hứa Nhan Nhan ở trong phòng cả ngày viết tờ rơi. Ở đây không có máy in nên chỉ có thể viết bằng tay, thuận tiện quảng bá giấy bút hiện đại. Cô viết quảng cáo ngày Tiệm Thiên Đường khai trương. Phía dưới còn viết một hàng chữ nhỏ.
[Giấy bút này có ở Tiệm Thiên Đường, số lượng có hạn, bút này không cần chấm mực, ngoài ra còn có nhiều mặt hàng chỉ có ở Tiệm Thiên Đường!]
Cô còn ghi cả địa chỉ.
Hai ngày cuối cô cùng Tang Vu đi phát tờ rơi, những người nhận được tờ rơi đều kinh ngạc nhìn dòng chữ nhỏ xinh, giấy trắng tinh. Mọi người kinh ngạc.
"Giấy này trắng quá, còn có dòng kẻ thẳng hàng này, còn có đây là loại bút gì có thể viết ra chữ nhỏ xinh như vậy? Còn không phải chấm mực?"
"Thật sự có loại bút thần kì này sao?"
Mọi người xì xào bàn tán Tiểu Thác cũng chen vào lấy được một tờ, còn Lục Trầm thì còn đang ở nhà thêu bức tranh nhưng hắn cũng phái người để ý tình huống của cô nên Tiểu Lam cũng chụp được một tờ, bởi vì số lượng tờ rơi có hạn nên rất nhanh đã phát hết. Mọi người trong kinh thành sôi nổi thảo luận cũng rất hiếu kì về Tiệm Thiên Đường, còn chưa đến ngày khai trương người đã đổ dồn vào muốn tìm hiểu, chỉ là Hứa Nhan Nhan một mực từ chối , nói phải đến ngày khai trương.