Chương 10

Quân phủ.Quân Liên Kỳ ngồi trước thư án vẽ tranh, khuôn mặt tuyệt sắc, chỉ là mới hoàn thành một nửa. Lúc này Tiểu Thác bước vào.

"Công tử!"

"Chuyện gì!"

"Hứa cô nương hai ngày sau sẽ khai trương tiệm, đây là tờ rơi mà nô lấy được!"

Tiểu Thác khom người đưa tờ giấy cho Quân Liên Kỳ. Đọc xong nội dung trong tờ rơi, trong lòng hắn cũng không nhịn được tán thưởng. Nghĩ ra cách này để quảng bá, quả thật là không tệ. Chỉ có người xuất sắc mới xứng đôi với hắn.

"Đi, đến Tiệm Thiên Đường!"

"Nhưng mà, công tử, còn chưa có khai trương. Hơn nữa, gần đây công tử ngài số lần ra ngoài hơi nhiều, chỉ sợ đại nhân bất mãn, để cho đại công tử lợi dụng! Công tử cần gì chi bằng để tiểu nhân đi hỏi Hứa cô nương!"

Quân Liên Kỳ trầm mặc. Để cho hắn đi thì còn có ý nghĩa gì?

"Tiệm Thiên Đường không xa, ta đi theo cửa sau, ngươi ở lại. Nếu mẫu thân cho người tới hỏi cứ nói ta mệt mỏi đã nghỉ ngơi."

"Không được, công tử ngài làm sao có thể ra ngoài một mình?"

Tiểu Thác vội lắc đầu.

"Yên tâm, còn có Mặc Hoả ở trong tối bảo vệ ta!"

Mặc Hoả là nữ nhân mà phụ thân để lại, nghe phụ thân nói, trước kia được phụ thân hắn cứu lúc còn còn ở Túy Tiên Lâu, lúc đó nàng đã hứa hẹn sẽ giúp phụ thân hắn một chuyện, cho đến khi phụ thân hắn sắp mất đã gọi nàng, yêu cầu nàng giúp hắn bảo vệ nhi tử cho đến khi Liên Kỳ xuất giá. Đối với thân phận của nàng ta hắn cũng không rõ ràng chỉ là biết võ công nàng rất cao.

"Vậy được rồi, công tử nhất định phải cẩn thận về sớm!"

"Tới, trang điểm cho ta!"

"Vâng!"

30 phút trôi qua.

"Không được, đổi kiện khác, kiện này quá loè loẹt, kiện này quá màu quá tối, không nổi bật, còn có kiểu tóc này cũng không được!"

Quân Liên Kỳ mày nhăn lại, Tiểu Thác sầu khổ trong lòng. Cũng không biết vì sao hôm nay công tử lại bắt bẻ như vậy, bình thường công tử cũng ít khi trang điểm. Công tử trời sinh đã đẹp!

Chẳng lẽ công tử nhìn trúng Hứa cô nương? Không thể nào! Ánh mắt công tử luôn cao hơn đầu, làm sao có thể nhìn trúng một người không có bối cảnh?

Sau một tiếng Quân Liên Kỳ nhìn trong gương khuôn mặt diễm lệ mới miễn cưỡng hài lòng mặc thêm một chiếc áo choàng đội mũ che đi, đi ra từ cửa sau.

Lúc này tại Lục phủ.

Lục Trầm mày nhăn lại nhìn bức thêu chẳng ra hình dáng gì vẻ mặt sầu khổ. Kỹ thêu của hắn kém, làm thơ, hoạ tranh cũng không được. Lúc này Tiểu Lam trở lại đưa tờ rơi cho hắn.

Đọc xong tờ rơi hắn vui vẻ đứng lên.

"Đi, chúng ta lập tức đến Tiệm Thiên Đường! Không cần thêu nữa, ta mua bút này tặng cho tổ mẫu làm quà sinh thần! Tổ mẫu quanh yêu sách vở khẳng định sẽ thích!"

Lục Trầm hưng phấn nói.

"Nhưng mà công tử, còn chưa có khai trương!"

"Yên tâm, Hứa tỷ tỷ nhất định sẽ bán cho ta trước. Nếu đợi đến khai trương đồ vật quý hiếm như vậy ngươi nghĩ dễ mua sao? Còn không bị người ta cướp hết? Đi chuẩn bị chút điểm tâm mang theo!"

"Vâng!"

Lục Trầm vội vàng đi, vừa lúc ra cửa liền gặp Lục Ngàn thượng triều trở về.

"Đi đâu mà vội vàng như vậy?"

"Tổ mẫu!"

Lục Trầm hành lễ xong vội nói.

"Tổ mẫu, bây giờ con có việc đi trước trở về lại bồi ngài!"

Còn chưa đợi Lục Ngàn lên tiếng hắn đã vội đi. Lục Ngàn lắc đầu thở dài. Đứa nhỏ này thật là suốt ngày chạy linh tinh. Cũng sắp 17 tuổi, một năm nữa đã có thể mai mối đính hôn rồi. Xem ra sau khi trở về phải quản giáo hơn mới được.

Lục Trầm đi đến Tiệm Thiên Đường vừa lúc Hứa Nhan Nhan đang muốn ra ngoài.

"Hứa tỷ tỷ!"

"Lục đệ! Sao đệ lại tới đây?"

"Tỷ không chào đón ta sao?"

Lục Trầm bĩu môi không vui.

"Không phải!"

Hứa Nhan Nhan không biết làm thế nào, Tang Vu vừa mới xin về nhà một chuyến giờ chỉ còn mình cô, cô thì không sao nhưng danh tiếng nam tử nơi này quan trọng, cô sợ bị ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.

"Tỷ không định cho ta vào trong sao?"

Hứa Nhan Nhan đang không biết làm sao thì lúc này một giọng nói vang lên.

"Lục công tử thật là thẳng tính, còn chưa xuất giá đã ở trước cửa nhà lôi lôi kéo kéo nữ tử, người không biết còn tưởng là nam tử từ trong viện nam kỹ đi ra!"

Quân Liên Kỳ giọng nói mang theo gai. Từ xa hắn đã nhìn thấy Lục Trầm dây dưa với Hứa Nhan Nhan. Đúng là âm hồn không tan, thật khiến người ta chán ghét!

Hứa Nhan Nhan nhìn thấy Quân Liên Kỳ mặc áo choàng đen có hơi kinh ngạc.

"Liên Kỳ?"

Lục Trầm cũng nhăn mặt.

"Quân ca ca, sao huynh lại nói ta như vậy? Ta cũng không lôi kéo Hứa tỷ tỷ, ta tìm Hứa tỷ tỷ có việc!"

Hứa Nhan Nhan trong lòng reo lên chuông cảnh báo, Hắc liên hoa này bình thường luôn giả dối biểu hiện dịu dàng hiểu lễ nghĩa. Hôm nay lại mở miệng châm chọc Lục Trầm, chỉ sợ Lục Trầm đã bị hắn nhắm đến.

"Vào trong rồi nói!"

Cô vội lên tiếng.

Lục Trầm là một tiểu khả ái nếu bị hắc liên hoa này nhắm đến chỉ sợ không có kết cục tốt.

Đi vào trong tiệm, Hứa Nhan Nhan cũng không đóng cửa, để tránh hiềm nghi.

Đi lên lầu ngồi xuống, lúc này Quân Liên Kỳ cũng cởi ra áo choàng màu đen, lộ ra khuôn mặt diễm lệ, Hứa Nhan Nhan không khỏi nhìn nhiều vài giây.

Quân Liên Kỳ trong lòng đắc ý, hừ, nữ nhân này giờ biết hắn đẹp đi! Không uổng công hắn trang điểm một phen. Bình thường hắn ít trang điểm nhưng vẫn rất đẹp, ôn nhu như ngọc, hôm nay hắn trang điểm nhẹ vào nhìn liền diễm lệ quyến rũ hơn.

Cũng may chỉ là trang điểm nhẹ nếu đàn ông mà trang điểm dày quá sẽ khiến người phản cảm, đặc biệt là người hiện đại như cô. Lục Trầm nhìn Quân Liên Kỳ cũng hơi kinh ngạc.

"Quân ca ca, hôm nay huynh thật đẹp mắt!"

Cảm thán xong lại hướng Hứa Nhan Nhan nói.

"Hứa tỷ tỷ, đây là điểm tâm ta mang cho tỷ, tỷ nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

Lục Trầm nhận lấy điểm tâm từ Tiểu Lam đặt lên bàn.

"Cảm ơn Lục đệ!"

Hứa Nhan cầm một khối bỏ vào miệng.

"Rất ngon!"

Đồ ăn ở cổ đại cũng ngon không kém ở hiện đại, chỉ là hương vị không giống nhau mà thôi.

"Quân ca ca, huynh cũng nếm thử đi!"

Lục Trầm hướng Quân Liên Kỳ nói. Hứa Nhan Nhan âm thầm bội phục Lục Trầm, vừa mới bị Quân Liên Kỳ châm chọc mà mới chốc lát hắn dường như đã quên! Người ngây thơ đúng là cũng có hạnh phúc của người ngây thơ.

"Không cần!"

Hắn mới không thèm ăn đồ của tên ngu xuẩn này. Hắn nhìn Hứa Nhan Nhan ăn vui vẻ cũng không để ý đến hắn, hắn bỗng cảm thấy mấy khối điểm tâm này thật chướng mắt.