Chương 8

Đi thêm một quãng khá xa, khu phố đã bớt nhộn nhịp rốt cuộc Quân Liên Kỳ cũng dừng bước trước một cửa tiệm. Cửa tiệm này là một cửa tiệm mì. Tiệm cũng không quá lớn, miễn cưỡng có thể tính trung đẳng, chỉ là không thấy có vị khách nào. Tiểu nhị bộ dáng uể oải thấy khách tới vội vàng tiến lên cười tươi như hoa.

"Khách quan mời vào!"

Tiểu nhị vội vàng lau sạch sẽ bàn ghế lần nữa, trâm trà.

"Hai vị muốn ăn mì sao?"

"Chúng ta muốn gặp bà chủ!"

Tiểu nhị nghe vậy lập tức thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười.

"Hai vị đợi một chút, tiểu nhân đi thông báo!"

Tiểu nhị đi vào chốc lát liền đi ra.

"Hai vị, bà chủ cho mời!"

Tiểu nhị vội dẫn hai người vào trong. Bà chủ vừa nhìn thấy Quân Liên Kỳ khẽ ngẩn người, bên cạnh còn dẫn theo một cô nương ăn mặc kì lạ, rất nhanh đã bình tĩnh lại mỉm cười hỏi.

"Không biết hai vị tìm Lâm mỗ là có chuyện gì?"

"Nghe nói cửa tiệm này đang muốn cho thuê, tiền thuê một tháng 200 lượng?"

Nghe Quân Liên Kỳ hỏi, bà chủ Lâm kinh ngạc, cho thuê? Một tháng 200 lượng? Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng rất nhanh bà đã hiểu ý.

"Đúng vậy, hai vị cũng đã thấy cửa tiệm này làm ăn không tốt, đã sắp phải đóng cửa, Lâm mỗ xác thực nghĩ cho thuê, ít ra còn lấy được chút tiền thuê. Xin hỏi là cô nương ngài muốn thuê sao?

"Đúng vậy, chỉ là không biết vì sao cửa tiệm lại làm ăn không tốt? Ta thấy nơi này cũng thuận tiện mà, là mì của tiệm không ngon sao?"

Bà chủ thở dài.

"Cũng không phải, mì tiệm ta là mì bí phương của họ Lâm chúng ta, nhiều năm qua vẫn luôn nổi tiếng, việc làm ăn cũng không tồi, vẫn luôn đối đầu với cửa tiệm Phúc Bảo đối diện. Mấy tháng trước, không biết tiệm Phúc Bảo đào đâu ra một vị đầu bếp nấu mì đặc biệt ngon, lại hạ giá xuống, cho nên những tháng này tiệm Phúc Bảo khắp nơi chèn ép, ta cũng đã chiêu đầu bếp chỉ là cũng không có người tài, tiệm ta đã không trụ nổi nữa."

"Thì ra là vậy!"

Hứa Nhan Nhan bừng tỉnh. Bất kể ở đâu sức cạnh tranh cũng là mạnh, nhưng mà cô cũng không lo, cô có loại mì ở hiện đại ở đây chính là độc nhất vô nhị, cô không tin không áp được tiệm Phúc Bảo.

"Cô nương, ngài còn muốn thuê sao?"

Hứa Nhan Nhan gật đầu.

"Muốn! Chỉ là ta không có đủ bạc."

Hứa Nhan Nhan ngượng ngùng mở miệng.

"Không phải nói cuối tháng mới trả tiền thuê sao?"

Quân Liên Kỳ hướng bà chủ hỏi.

"Đúng vậy, ha ha, tiền thuê cuối tháng trả cũng được, cô nương không cần lo lắng!"

Bà chủ vội hùa theo Quân Liên Kỳ.

"Vậy đa tạ bà chủ Lâm!"

Hứa Nhan Nhan cảm kích nói. Bà chủ Lâm vội xua tay.

"Không cần khách sáo! Không biết cô nương xưng hô thế nào?"

Ta họ Hứa tên Nhan Nhan."

"Thì ra là Hứa cô nương."

Bà chủ Lâm nhanh chóng làm giấy tờ cho thuê, hai bên đóng dấu ngón tay.

"Tang Vu, đưa Hứa cô nương đi xem xét làm quen cửa tiệm một chút!"

"Vâng!"

Tiểu nhị vừa nãy liền đưa cô đi xem xét.

Đợi Hứa Nhan Nhan đi rồi sắc mặt bà chủ Lâm lập tức thay đổi cung kính hướng Quân Liên Kỳ hành lễ.

"Công tử! Kỳ thật tiểu nhân nghĩ chúng ta còn có thể chống đỡ được một thời gian, đợi tìm được đầu bếp giỏi hơn...ngài vì sao muốn cho thuê còn chỉ lấy 200 lượng? Mức giá này có hơi thấp!"

Bà chủ Lâm có chút không đồng ý.

Bà chủ Lâm là người của phụ thân hắn, vẫn luôn làm việc cho phụ thân hắn, sau khi phụ thân mất liền đi theo hắn. Bà chủ Lâm là người khôn khéo, quản lí chung tất cả cửa hàng của hắn. Người đời đều biết Quân nhị công tử là tài nam, cầm kì thi hoạ tinh thông, chỉ là không ai biết hắn còn âm thầm kinh doanh, không những kinh doanh hắn còn rất tài giỏi trong kinh thương, thủ đoạn cũng là phi thường tàn nhẫn quyết đoán, chỉ là ngại thân nam tử hắn vẫn luôn trong bóng tối âm thầm xây dựng tài lực. Mà bà chủ Lâm chính là người quản lí, làm việc cho hắn.

Quân Liên Kỳ trầm mặc một chút, hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ là lần đầu hắn nhìn thấy nàng theo Lục Trầm tiến vào, hắn chỉ thấy nàng ăn mặc kì lạ nhưng lại mang một vẻ đẹp khác. Khoảnh khắc đó hắn cảm thấy nàng như từ nơi xa xôi hạ đến nơi này, nàng xinh đẹp thuần khiết, tốt đẹp dịu dàng, nàng không nhìn hắn với ánh mắt si mê, hắn chỉ thấy nàng lãnh đạm xa cách, thậm chí hắn còn nhìn thấy sự bài xích trong mắt nàng.

Nhưng nàng lại ôn hoà cười nói với Lục Trầm.

Hắn cảm thấy nàng cách hắn rất xa, hắn nhịn không được muốn tới gần.

"Chuyện của ta ngươi không cần lo, huống chi nàng khẳng định sẽ có ngày vang danh tứ phương!"

Bà chủ Lâm kinh ngạc, bà lần đầu nghe thấy công tử tán dương một người như vậy. Chẳng lẽ Hứa cô nương kia là thần thánh phương nào?

Bà chủ Lâm cũng không dám hỏi sâu, chuyện của công tử không phải các nàng có tư cách biết.

"Vâng, tiểu nhân đã biết!"

Hứa Nhan xem hết một vòng toàn bộ cửa tiệm, cô tương đối hài lòng. Dạo xong một vòng Hứa Nhan Nhan trở lại.

"Hứa cô nương có hài lòng không?"

Bà chủ Lâm hỏi.

Hứa Nhan Nhan gật đầu.

"Vậy bây giờ cửa tiệm này ngài có thể mở cửa buôn bán bất cứ thứ gì, còn người làm giữ hay không thì tùy ngài. Nếu không có vấn đề gì ta đây cũng liền rời đi, mỗi cuối tháng ta sẽ cho người tới thu tiền thuê. Đây là ngọc bội của ta, để lần sau ta sai người tới thu tiền thuê có thể dùng cái này để chứng minh"

Nói xong lấy chiếc ngọc bội ra cho cô nhìn. Hứa Nhan Nhan lấy điện thoại ra chụp rồi đưa lại cho bà chủ Lâm, bà chủ Lâm kinh ngạc nhìn cô.

"Xem nhanh như vậy? Cô nương đã nhớ kỹ sao?"

Hứa Nhan Nhan mỉm cười mở cho bà chủ Lâm nhìn bức ảnh vừa chụp. Bà chủ Lâm há to miệng kinh ngạc.

"Thật thần kì, đây là thứ gì vì sao trong chớp mắt hình của ngọc bội ta lại vào đó, còn giống đến không phân biệt được?"

Nhìn bà chủ Lâm kinh ngạc đến mức độ này Quân Liên Kỳ cũng hiếu kì nhìn sang, chỉ là khoảng cách có chút xa, cũng không nhìn thấy thứ gì.

"Đây là điện thoại, có thể chụp ảnh. Bất cứ thứ gì cũng có thể chụp, thậm chí có thể rửa ra ảnh sắc nét như thật! Ngoài ra còn có nhiều chức năng khác. Bà chủ Lâm, có muốn chụp một bức không?"

Bà chủ Lâm gật đầu, Hứa Nhan Nhan, cách xa ra một chút chụp cho bà chủ Lâm vài tấm.

Hứa Nhan Nhan mở cho bà chủ Lâm xem, bà chủ Lâm trừng to mắt kinh ngạc.Tiểu Thác không nhịn được cũng lại gần nhìn. Vừa nhìn cũng kinh ngạc không kém.

"Thật là giống!"

Hứa Nhan Nhan mỉm cười.

"Ngươi cũng muốn chụp sao?"

Tiểu Thác vốn muốn gật đầu , lúc này Quân Liên Kỳ khẽ ho, Tiểu Thác nghe tiếng ho của công tử nhà mình vội xua tay.

"Ta...ta chỉ là hiếu kì mà thôi!"

Hứa Nhan Nhan có chút kì lạ nhìn hắn, rõ ràng hắn muốn chụp mà, chẳng lẽ ngại chủ tử không mở miệng nên không dám sao? Cô cũng không miễn cưỡng hắn.

"Vậy ta đi trước, nếu có việc gì cô nương có thể tới phố Tây tìm ta."

Bà chủ Lâm nói xong liền rời đi.