Chương 3

Ngày hôm sau trời vừa sáng Hứa Nhan Nhan vội đạp xe đến khu xã. Cô muốn mua chút vật tư vừa thử đặt trong không gian để xem có thể mang theo bên người không, cô muốn đi khám phá cánh cửa thần bí. Lỡ đâu thông đến một nơi hoang dã hay đói kém thì sao? Chuẩn bị một chút cũng có thể đảm bảo hơn.

Hứa Nhan Nhan dừng xe trước cửa tiệm tạp hoá, ông chủ là một người đàn ông hơn 50 tuổi khuôn mặt hiền lành, nghe nói, con trai ông sống ở thành phố làm ăn cũng ổn định, vốn là con trai ông cũng muốn đón ông lên thành phố lớn sinh sống, chỉ là ông không muốn đi. Hàng hoá tiệm ông tất cả đều là do con trai cho người vận chuyển ở thành phố về để cho ông bán gϊếŧ thời gian.

"Chào bác!"

Hứa Nhan Nhan xuống xe chào hỏi.

"Chào cháu, cháu muốn mua đồ à, vào trong xem, tiệm nhà bác có đủ hết các loại mặt hàng đấy".

"Vâng!"

Hứa Nhan Nhan chọn vài hộp mì ăn liền. Vài đồ dùng cá nhân, dầu gội, xà phòng, bàn chải đánh răng kem đánh răng và bật lửa. Gia vị muối mì tương ớt các thứ và vài thùng nước ngọt cùng với một số bánh kẹo.

Chọn xong đồ cô lại nhăn mặt. Làm sao để mang về được bây giờ? Tuy mình có không gian nhưng không thể lộ ra ngoài.

Ông chủ thấy cô chọn nhiều đồ như vậy hơi kinh ngạc.

"Cháu mua nhiều như vậy à? Có phải cháu vừa chuyển đến không?"

"Vâng".

Hứa Nhan Nhan gật đầu.

"Cháu mua nhiều như vậy, vậy đi, bác giúp cháu chuyển về, nhà cháu ở đâu?"

Hứa Nhan Nhan không nghĩ tới ông chủ lại tốt bụng như vậy.

"Dạ, vậy cháu cảm ơn bác!"

Hứa Nhan Nhan vội nói cho ông chủ địa chỉ.

Đợi ông chủ tiệm mang hàng về cô cho vào không gian hết ngoài ra còn chuẩn bị một ít quần áo đều cho vào không gian. Chuẩn bị xong cô khoá cửa nhà rồi khoá cả cửa phòng rồi hồi hộp ấn vòng tay, cánh cửa trong suốt chậm rãi hiện ra, hít sâu một hơi cô mở cửa bên kia không nhìn thấy gì chỉ thấy một mảnh trắng xoá. Thử thò chân vào cũng không có cái gì ngăn cản cô liền bước vào.

Vừa mới bước vào nhìn cảnh tượng trước mắt chớp chớp mắt. Miếu hoang? Xem ra nơi này là cổ đại. May mắn không phải là nơi hoang dã nào đó.

Hứa Nhan Nhan thở phào một hơi, vừa định rời khỏi nơi này xem xét một chút liền thấy nghe thấy có âm thanh, dường như là ở cách vách, vừa vặn tường ngăn cách cũng đã thủng nhiều lỗ Hứa Nhan Nhan tò mò theo lỗ thủng nhìn qua, chỉ thấy một nam nhân , nhìn qua có vẻ là một vị công tử trẻ tuổi mặc áo màu đen đội đấu lạp, tuy nhìn không rõ khuôn mặt nhưng có thể hình dung đây là một mĩ nam, bên cạnh còn hai người một nam một nữ, có lẽ là người hầu hay thuộc hạ.

"Công tử, người đã mang đến" .

Theo âm thanh truyền tới liền thấy có người khiêng hai người bị trùm bao tải.

"Mở ra!"

Giọng nói thật dễ nghe! Đây là đánh giá của Hứa Nhan Nhan.

"Vâng".

Nữ nhân kia liền tiến lên mở bao tải ra là hai nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy nữ nhân kia đá mấy cái không chút lưu tình vào hai nữ nhân kia, sau vài cái đá hai nữ nhiên kia cũng tỉnh, đầu tiên là mờ mịt, hiển nhiên không biết mình vì sao lại bị bắt, nhưng nhìn ba người trước mặt hai nữ nhân kia vẫn âm thầm cảnh giác.

"Các ngươi là ai? Sao lại bắt chúng ta?"

"Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là các ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội! Công tử chúng ta là người mà các ngươi có thể mơ ước sao?"

Nhìn hai nữ nhân trước mặt Quân Liên Kỳ cảm thấy một trận ghê tởm, hai nữ nhân này dám dùng ánh mắt ghê tởm nhìn hắn, còn muốn động tay chân với hắn.

"Công tử, xử lí thế nào?"

Nữ nhân kia lên tiếng hỏi.

"Tiểu Thác, đi tìm hai con chó đực tới" .

"Vâng"

Vừa nghe âm thanh hai nữ nhân kia kinh ngạc.

"Quân nhị công tử?"

"Mặc Hoả, móc hai mắt, chặt hết chân tay cho chó ăn".

"Vâng".

Âm thanh ôn nhuận nhưng lời phát ra lại khiến người khác rùng mình. Nữ nhân tên Mặc Hoả tiến lên muốn động thủ. Hai nữ nhân kia sợ trắng bệnh.

"Khoan đã, ngươi muốn làm gì, ta là nữ nhi tri huyện huyện Thường Bình".

"Ta là thứ nữ lai bộ thị lang, nếu ngươi gϊếŧ ta mẫu thân ta sẽ không tha cho ngươi!"

Hai nữ nhân kia trừng mắt nhìn Quân Liên Kỳ, Quân Liên Kỳ không mảy may đếm xỉa.

"Động thủ!"

Âm thanh vừa dứt nữ nhân tên Mặc Hoả Lập tức động thủ. Hai nữ nhân kia còn chưa kịp hồi thần thì đã bị người chém đứt hai tay, bị móc cả đôi mắt. Âm thanh thống khổ vang lên, có lẽ ngại ồn Mặc Hoả lập tức điểm á huyệt chỉ còn thấy hai nữ nhân kia máu đầm đìa, đôi mắt hai hàng huyết lệ từ tròng mắt trống rỗng chảy ra. Không thể kêu nên chỉ có thể ú ớ kêu không thành tiếng thống khổ lăn lộn. Giờ phút này hai nữ nhân kia đã hối hận muốn chết, trong lòng oán hận Quân Liên Kỳ, hiền lương thục đức cái nỗi gì? Ai mà biết được Quân nhị công tử bề ngoài ôn nhu lương thiện mà bên trong lại độc ác như vây? Chế giấu đủ sâu!

Hứa Nhan Nhan tim đập thình thịch, thật đáng sợ!

Lúc này nam nhân tên Tiểu Thác cũng trở về còn dẫn theo hai con chó, nhìn tình cảnh trước mặt hắn khẽ run, nhưng vẫn vững vàng đi qua.

"Công tử, chó đã mang đến!"

Chỉ thấy vị công tử áo đen kia lấy ra một gói thuốc.

"Cho hai con chó kia ăn"

Mặc Hoả tiến lên tiếp lấy gói thuốc từ trong tay Quân Liên Kỳ bắt hai con chó ăn. Vài phút sau hai con con chó kia bắt đầu xảy ra biến hoá hồ nổi lên du͙© vọиɠ, mắt đỏ lên không ngừng ngửi ngửi đi đến chỗ hai nữ nhân kia, bắt đầu cắn rách quần áo hai nữ nhân kia. Lúc này Quân Liên Kỳ cũng quay đầu dẫn theo hai người kia rời khỏi.

Hứa Nhan Nhan cảm thấy toàn thân mình lạnh ngắt. Thật không phải người, thật là quá khủng bố. Một người hiện đại như cô lần đầu chứng kiến cảnh như vậy thật là khó tiếp thu. Người này cũng thật độc ác, dù cho hai nữ nhân kia có mơ ước hắn thì cũng không đến mức phải trừng trị như vậy, bị móc mắt, chặt hết chân cũng đã đành mà chỉ sợ còn bị hai con chó kia chơi đùa đến chết!

Hứa Nhan Nhan đợi một lúc xác định ba người kia đã rời đi, cô ấn vòng tay cánh cửa xuất hiện lần nữa, xem ra mình có thể trở về bất cứ lúc nào, lúc này cô mới yên tâm, trong lòng âm thầm nghĩ, người này thật nguy hiểm nếu lỡ gặp phải tốt nhất phải tránh xa ra.