Chương 15

Hứa Nhan Nhan hiếu kì nhìn đường phố nhộn nhịp. Dạo chơi không biết chán. Thoáng chốc trời đã tối. "Hứa tỷ, chúng ta về thôi!"

Hứa Nhan Nhan nhìn sắc trời một chút gật đầu, định quay trở về nhưng nhìn vừa nhìn sang liền thấy ba chữ Tiên Hương Lâu.

Hứa Nhan Nhan híp mắt. Tiên Hương Lâu? Nghe tên cũng biết đây là kỹ viện. Hứa Nhan Nhan đọc không ít tiểu thuyết nữ tôn, rốt cuộc bây giờ có ở ngay trước mặt đương nhiên là phải vào thử nghiệm một phen. Tang Vũ nhìn theo ánh mắt nàng.

"Hứa tỷ, không phải tỷ...tỷ muốn vào đó chứ?"

Tang Vu biểu cảm mất tự nhiên hỏi.

"Đúng vậy, ngươi có vào không?"

Tang Vu vội lắc đầu.

"Không, ta...ta không vào!"

Nói xong mặt cũng đỏ lên. Nàng làm sao có thể đi đến nơi đó? Cho dù nàng muốn đi cũng không có bạc, nàng còn phải mang bạc về cho phụ thân chữa bệnh. Hứa Nhan Nhan cũng không miễn cưỡng.

"Vậy ngươi về trước đi!"

"Nhưng mà....!"

Tang Vu do dự.

"Đi về trước đi, ta một nữ nhân có thể xảy ra chuyện gì?"

Hứa Nhan khoát tay nói.

"Vậy ta về trước!"

Hứa Nhan Nhan đi đến gần thấy tú ông phe phẩy chiếc khăn, bộ dáng ẻo lả nhìn rất phản cảm. Đang do dự không biết có nên vào hay không đúng lúc này có người vỗ vai cô.

"Thế nào? Lần đầu ngươi tới đây sao? Sao ngươi lại ăn mặc kì quái như vậy? Thật xinh đẹp!"

Nói xong còn nhìn cô đánh giá từ đầu tới chân.

Hứa Nhan Nhan nhìn thấy một nữ tử mặc đồ đen, dáng người còn rất xinh đẹp, cỡ này ở hiện đại cũng phải là một minh tinh, nàng ta phe phẩy chiếc quạt. Cô gật đầu.

"Đúng vậy, ta lần đầu tới!"

"Ngươi lần đầu tới không quen thuộc, đi, ta dẫn ngươi đi!"

Nói xong liền kéo cô đi vào.

Tú ông vừa thấy liền cười tươi như hoa.

"Ôi, ngũ điện hạ, ngài tới rồi, mau vào trong! Vị này là....?"

"Nàng là...là bằng hữu của ta!"

Hứa Nhan Nhan kinh ngạc. Ngũ hoàng nữ? Chả trách!

Cô đã nghe Tang Vu kể rồi. Hiện giờ đương kim nữ đế có tất cả 6 người con, đại hoàng tử đã xuất giá, nhị hoàng nữ Nam Hạ Lan hiện là đương kim thái nữ tính tình mềm yếu vô năng, tam hoàng nữ đã mất còn tứ hoàng nữ Nam Hạ Vân nổi tiếng là thiếu nữ kiệt xuất, làm người hào phóng, còn vị ngũ hoàng nữ Nam Hạ Tinh nổi danh cũng không kém tứ hoàng nữ, chỉ có điều đều là tiếng xấu. Ngũ hoàng nữ phong lưu thành tính, năm nay đã 22 tuổi còn chưa thú hoàng phu. Trong nhà cũng không có vị nam thϊếp nào mà nàng chuyên chỉ đi kỹ viện , đùa giỡn nam tử bên ngoài, đùa giỡn xong cũng không chịu trách nhiệm. Khiến cho vài nam tử không chịu nổi sỉ nhục mà tự sát. Tiếng xấu lan xa. Còn lục hoàng tử bây giờ vừa mới 5 tuổi.

"Thì ra ngươi là ngũ hoàng nữ!"

Hứa Nhan Nhan nghĩ, không biết mình có nên hành lễ hay không.

"Ngươi không biết ta?"

Nam Hạ Tinh kinh ngạc nhìn cô. Hứa Nhan Nhan lắc đầu.

"Chẳng lẽ ngươi là thê nô, bị phu lang quản chặt nên ru rú trong nhà?"

Nam Hạ Tinh tự động bổ não. Hứa Nhan Nhan còn chưa kịp giải thích nàng ta đã vỗ vai an ủi.

"Ngươi cũng thật đáng thương, đi ta dẫn ngươi đi xả giận! Hôm nay ngươi cứ chơi thoải mái, bạc cứ tính cho ta, ở đây có rất nhiều tiểu ca xinh đẹp!"

Vừa đi vào lập tức có mấy vị tiểu ca tới vây quanh.

"Ngũ điện hạ...!

"Ngũ điện hạ, sao giờ ngài mới tới?"

Ngươi một câu ta một câu.

Hứa Nhan Nhan bị bỏ quên[....?]

"Được rồi, tú ông, kêu 4 vị công tử đầu bảng đến lầu trên!"

Nói xong đưa mấy thỏi bạc cho tú ông.

"Ngũ điện hạ...4 công tử...San nhi đang hầu hạ Vân tiểu thư, còn Thư Thư thân thể không thoải mái, bây giờ chỉ còn Dương nhi cùng A Mạn"

Tú ông khó xử nói.

"Thôi được rồi, kêu hai người họ cùng vài vị tiểu ca xinh đẹp tới!"

"Được...ngũ điện hạ đợi một chút!"

Đi vào trong phòng. Một lúc sau tú ông dẫn theo một đám tiểu ca tiến vào, dẫn đầu là hai vị công tử xinh đẹp đeo lụa mỏng.

"Ngũ điện hạ, chúc ngài có đêm xuân vui vẻ!"

Tú ông nói xong liền rời đi.

" Ngũ điện hạ!"

"Ngũ điện hạ...sao giờ ngài mới tới?"

" Ngũ điện hạ...nô nhớ ngài muốn chết!"

Cả đám oanh oanh yến yến vây quanh Nam Hạ Tinh.

Lúc này vị công tử xinh đẹp kia rót một ly rượu hướng Hứa Nhan Nhan đi tới.

"Tiểu thư, để A Mạn hầu hạ ngài!"

Âm thanh êm tai quyến rũ vang lên bên cạnh tai. Hứa Nhan Nhan nhảy dựng ra, cười gượng.

"Không...không cần. Ta không uống rượu!"

A Mạn ngẩn người một chút, nữ nhân mà không uống rượu? Nhưng rất nhanh hắn đã cười quyến rũ.

"Vậy A Mạn giúp ngài ăn trái cây!"

Nói xong dùng tay ngọc cầm lấy trái cây đưa đến bên miệng cô. Hứa Nhan Nhan vội cầm lấy.

"Ta tự cầm được!"

Nhìn Hứa Nhan Nhan không được tự nhiên, Nam Hạ Vân thầm nghĩ nàng ấy thật quá đáng thương bị phu lang quản đến mức sợ nam tử như vậy. Nghĩ vậy nàng liền nói.

"Dương nhi và A Mạn ở lại, các ngươi lui xuống trước đi!"

"Vâng!"

Đám tiểu ca lục tục hành lễ rời đi chỉ còn lại 4 người bọn họ. Nam Hạ Tinh nói.

"Ngươi ở đây, ta cùng Dương nhi sang phòng bên cạnh! A Mạn ngươi ở lại hầu hạ nàng cho thật tốt, nàng là bằng hữu của ta!"

"Vâng!"

"Ấy, đừng đi!"

Hứa Nhan Nhan vội hô nhưng tiếc là Nam Hạ Tinh giả vờ không nghe thấy đã dẫn người rời đi.

"Tiểu thư, để A Mạn hầu hạ tiểu thư!"

Nói xong liền muốn dựa vào người cô. Hứa Nhan Nhan vội tránh ra. Nhìn thấy cô tránh ra, A Mạn khẽ nhíu mày.

"Cái đó...công tử biết đàn

sao?"

Hứa Nhan Nhan vội hỏi sang chuyện khác

"A Mạn không biết đàn, cầm kỹ giỏi nhất là Thư Thư, nhưng mà A Mạn có thể nhảy múa, để A Mạn nhảy múa cho ngài xem được không?"

Hứa Nhan Nhan gật đầu.

A Mạn nhảy múa. Múa còn rất đẹp. Hứa Nhan Nhan rất thưởng thức. A Mạn múa xong vài bài eo cũng đau rồi nhưng vẫn chưa thấy cô kêu dừng đành cắn răng múa tiếp. Đây là bằng hữu của ngũ điện hạ, nếu có thể khiến nàng vì hắn chuộc thân...bằng vào nhan sắc của hắn nhất định sẽ khiến nàng say mê sủng ái hắn!

Đến khi hắn sắp không trụ nổi Hứa Nhan Nhan cũng kêu dừng. Hắn thở phào một hơi, đang muốn tiến lên hầu hạ nàng.

"Công tử hẳn là múa mệt rồi? Công tử đi nghỉ thôi, đêm cũng đã khuya, ta phải trở về."

Nói xong đưa một thỏi bạc cho hắn. A Mạn không nghĩ tới nàng vậy mà lại đuổi hắn đi còn muốn trở về? Hắn khẽ cắn môi.

"Tiểu thư, là A Mạn khiến ngài không vui sao? Ngũ điện hạ đã phân phó A Mạn hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư vì A Mạn mà không vui chỉ sợ ...A Mạn cũng không sống được!"

Mỹ nhân rơi lệ thật khiến người thương xót! Nhưng Hứa Nhan Nhan ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Thật phiền phức, biết vậy chẳng vào.

Hứa Nhan Nhan bất đắc dĩ ở lại.

"Vậy ngươi ngủ trước đi!"

"Vậy còn ngài?"

"Chút nữa ta ngủ sau!"

A Mạn sợ nàng bỏ đi nên cũng không dám làm trái ý nàng. Chỉ là hắn không đợi được nàng lên giường, có lẽ nhảy múa mệt nên đã ngủ mất

Hứa Nhan Nhan thở dài, lôi cuốn tiểu thuyết ra đọc suốt đêm.