Chương 16

Hứa Nhan Nhan vất vả đọc hết n chương chuyện tiểu thuyết, rốt cuộc trời cũng sáng, trước khi đi A Mạn còn chưa tỉnh, cô thở phào một hơi. Vừa mở cửa cũng thấy Nam Hạ Tinh từ phòng bên cạnh đi ra. Nam Hạ Tinh nhìn thấy cô cả người mệt mỏi liền cười ẩn ý."Thế nào? Vui vẻ chứ! Nữ nhân mà sao có thể để nam nhân quản. Thiên hạ mỹ nam vô số...."

"Dừng!"

Hứa Nhan Nhan không vui kêu, cô bây giờ chỉ muốn về ngủ. Nụ cười ngàn năm của cô cũng không muốn giữ nữa.

"Ta về trước!"

"Ai nha, vội cái gì, có phải ngươi sợ phu lang tới đây tìm ngươi không?"

Hứa Nhan Nhan lười để ý đến nàng ta, nhìn cô muốn rời đi Nam Hạ Tinh vội đuổi theo.

"Ây, đừng đi, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì? Đồ ngươi mặc có ở đâu thế, ta cũng muốn mua, ta mặc vào khẳng định xinh đẹp hơn ngươi!"

"Hứa Nhan Nhan, được rồi đừng đi theo ta nữa!"

Hứa Nhan Nhan không vui, người đâu mà xinh đẹp nhưng lại nhiều chuyện như vậy?

"Thì ra là Hứa muội muội! Ta là Nam Hạ Tinh, từ nay ngươi chính là khuê mật tốt nhất của ta!"

Khuê mật cái gì chứ?Hứa Nhan Nhan im lặng một chút.

"Ta đã hai mươi ba tuổi!"

"Không thể nào! Nhìn ngươi rõ ràng nhỏ hơn ta!"

Nam Hạ Tinh vẻ mặt không tin. Nàng còn muốn hỏi nhiều thứ. Lần đầu tiên nàng gặp một người thú vị và hợp ý nàng như vậy! Nhưng lúc này một nữ tử hắc y, có vẻ là thị vệ tới.

"Ngũ điện hạ, bệ hạ cho kêu ngài vào cung một chuyến!"

"Không đi! Nói bản điện hạ không khoẻ!"

Nữ hắc y thị vệ trợn mắt. Ngài nói dối cũng quá qua loa rồi.

Nam Hạ Tinh từ chối thẳng thừng, nhân lúc nàng còn cùng nữ tử kia dây dưa, Hứa Nhan Nhan đã rời đi. Chớp mắt không thấy bóng dáng cô, Nam Hạ Tinh tức giận liếc thị vệ kia rồi trở về.

Tiệm Thiên Đường.

Số người tới hôm nay còn đông hơn hôm qua.

"Tiểu nhị, cho ta một tô, ta nguyện ý trả 20 lượng!"

"Đây là bát cuối cùng rồi, có ai muốn trả giá cao hơn không?"

Tang Vu hô.

"50 lượng!"

Âm thanh êm tai vừa ra mọi người liền tránh đường ra. Vị này chính là Quân nhị công tử, nhi tử sủng ái của Quân thừa tướng, bọn họ không dám thất lễ. Vị tiểu thị kia chỉ có thể trơ mắt nhìn tô mì cuối cùng rơi vào tay Quân Liên Kỳ.

"Quân nhị công tử, mời vào trong! Hôm nay đã bán hết, mọi người trở về đi, hoan nghênh ngày mai lại tới!"

Tang Vu nói. Cũng không biết Hứa tỷ vì sao còn chưa trở về nàng muốn nhanh chóng bán xong rồi đi tìm tỷ ấy.

Những khách nhân trước có người mang về nhà ăn, có người ăn tại tiệm, bây giờ cũng chỉ còn vị Quân nhị công tử này. Quân Liên Kỳ nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của người mình muốn thấy. Tiểu Thác đã biết tâm ý công tử, liền làm như lơ đãng hỏi.

"Tang Vu tỷ tỷ, sao hôm nay không thấy Hứa tiểu thư vậy?"

"À...tỷ...tỷ ấy còn chưa dậy!"

Nhìn bộ dạng ấp úng của nàng Quân Liên kỳ sao có thể không biết nàng nói dối?

"Nhan tỷ tỷ không có ở nhà?"

"Cái đó...!"

Tang Vu tính tình thật thà, miệng lưỡi không giỏi, cả nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.

"Tỷ ấy ở đâu?"

Quân Liên Kỳ ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng. Tang Vu đối diện với ánh mắt của hắn toàn thân như rơi vào hầm băng. Tiểu Thác đã sớm sợ hãi quỳ xuống

"Hứa tỷ.... tỷ ấy ...đến Tiên Hương lâu còn chưa trở lại!"

Tang Vu cúi đầu nói.

"Tiên Hương Lâu?"

Quân Liên Kỳ đáy mắt một mảnh âm u lạnh lẽo.

Hứa Nhan Nhan vừa trở về liền nhìn thấy Quân Liên Kỳ ngồi đó không biết đang suy nghĩ cái gì, Tang Vu cúi đầu nhìn mặt đất không hé răng. Quân Liên Kỳ vừa thấy cô lập tức thay đổi sắc mặt, hắn liếc nhìn Tiểu Thác, Tiểu Thác lập tức đứng dậy. Cũng không thể để Hứa tiểu thư biết được công tử nhà hắn có tính tình xấu như vậy.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hứa tỷ, tỷ về rồi, cái đó ta đi làm việc!"

Nói xong vội chạy đi. Nàng không muốn ở cùng vị Quân công tử này, vừa rồi ánh mắt của hắn thật đáng sợ.

"Ta...ta đi giúp Tang Vu tỷ tỷ!"

Nói xong cũng vội chạy theo.

Hứa Nhan Nhan[....?]

"Nhan tỷ tỷ!"

Quân Liên Kỳ dịu dàng ngoan ngoãn khẽ gọi.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"

Hứa Nhan Nhan muốn đi ngủ nhưng vẫn hỏi hắn. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô ánh mắt hắn loé lên vẻ lạnh lẽo. Tiên Hương Lâu, người dám động vào nàng, không nên tồn tại nữa! Thấy hắn cúi đầu Hứa Nhan Nhan hỏi lần nữa.

"Sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

"Cũng không phải, chỉ là sắp tới sinh nhật 19 tuổi của ta, ta tới hỏi tỷ có loại vải nào tốt không, ta muốn làm một kiện y phục!"

"Sinh nhật sao? Bao giờ vậy?"

" Mùng ba, 3 tháng sau!"

"Vậy còn lâu mà! Phải làm y phục từ bây giờ sao?"

Quân Liên Kỳ gật đầu.

"Đúng vậy, còn thêu nữa, nếu không liền không kịp!"

"À, vải chỗ ta không có!"

Cô lắc đầu, nghe vậy hắn thất vọng.

"Vậy à?"

Nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn Hứa Nhan Nhan có chút không đành lòng, dù biết hắn là một trà xanh có khả năng đang giả vờ giả vịt nhưng dù sao mình cần trở về lấy thêm hàng hoá, chi bằng nhân cơ hội giúp hắn một chút tương lai nếu mình vô tình đắc tội hắn cũng sẽ bảo đảm một chút.

"Nếu như đệ muốn vậy ta trở về lấy cũng được. Đệ muốn loại vải như thế nào, màu sắc gì?"

"Tỷ thấy ta hợp với màu sắc gì thì chọn màu đó!"

Nói vậy có khác gì không nói?

"Được rồi, vậy ta sẽ chọn mỗi màu một ít đến lúc đó đệ xem thích màu nào?"

Hứa Nhan Nhan bất đắc dĩ.

"Vậy cảm ơn Nhan tỷ tỷ, tỷ thật tốt!"

Ánh mắt hắn như ánh sao lấp lánh nhìn cô, Hứa Nhan Nhan nhìn mỹ thiếu niên cười tươi ánh mắt lấp lánh nhìn cô, cô cảm thấy giờ phút này hắn giống một mỹ thiếu niên tốt đẹp. Tiếc là sự thật phũ phàng, hắn là một mỹ nhân rắn rết.

"Hứa muội muội!"

Âm thanh Lưu Du truyền tới cắt đứt suy nghĩ của Hứa Nhan Nhan. Quân Liên Kỳ không vui nhìn người tới, hắn thu hồi nụ cười.

Lưu Du vừa bước vào liền thấy Quân Liên Kỳ có chút kinh ngạc.

"Quân nhị công tử?"

"Lưu tiểu thư!"

Quân Liên Kỳ lạnh nhạt gật đầu xem như chào hỏi.

"Nhan tỷ tỷ, Liên Kỳ đi trước!"

Nói xong hắn đứng dậy rời đi. Nữ nhân nói chuyện với nhau hắn cũng không tiện ở lại.

Lưu Du nhìn Quân Liên Kỳ rời đi lại nhìn Hứa Nhan Nhan ánh mắt bát quái.

"Muội chắc không phải coi trọng Quân nhị công tử chứ?"

"Làm sao có thể!"

Hứa Nhan Nhan trợn mắt.

"Đã không phải vậy muội phản ứng mạnh như vậy làm gì? Mà cũng phải nói, Quân nhị công tử thật đúng là xinh đẹp, là tài nam cầm kì thi hoạ tinh thông, còn ôn nhu dịu dàng, muội thật sự...."

"Lưu tỷ, tỷ đến đây có chuyện gì sao?"

Hứa Nhan Nhan vội ngắt lời.

"A, quên mất, đây là 20 lượng hoàng kim, cho muội nè, 10 lượng ta mua sữa cho Lăng nhi, 10 lượng còn lại ta đặt trước, bất kể hàng gì muội cũng phải giữ cho ta một phần."

"Không cần nhiều như vậy đâu!"

Hứa Nhan Nhan lắc đầu.

"Bảo muội nhận thì cứ nhận đi, Lăng nhi không biết bao giờ mới ăn được cơm, ta còn phải nhờ muội nữa!"

"Vậy được rồi, Lưu tỷ, hôm nay ta hơi mệt ta đi nghỉ chút, hôm nào rảnh ta tới thăm tỷ sau!"

Hứa Nhan Nhan mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn đi ngủ.

"Được, vậy ta không quấy rầy muội nữa."

Đợi Lưu Du rời đi Hứa Nhan Nhan cũng đi ngủ.