Chương 13

Quân Liên Kỳ về tới viện của mình, sắc mặt âm trầm. Lục Trầm sao? Vẻ mặt Quân Liên Kỳ hiện lên vẻ tàn nhẫn. Lúc này một tiểu thị tới. Quân Liên Kỳ thu lại vẻ mặt âm trầm."Nhị công tử, tứ hoàng nữ tới,đại nhân cho gọi công tử!"

"Đã biết, nói cho mẫu thân ta lập tức tới!"

"Vâng, nô cáo lui!"

Tiểu thị rời đi rồi Quân Liên Kỳ cười lạnh. Mẫu thân đại nhân của hắn ngoại trừ chuyện muốn dâng hắn cho nhà quyền quý để đổi lấy lợi ích thì cũng không còn chuyện gì khác.

Quân Liên Kỳ sửa soạn lại, lại trở lại bộ dáng đoan trang dịu dàng đi đến đại sảnh.

Trong đại sảnh. Tứ hoàng nữ bộ dáng xinh đẹp nhưng không kém phần anh khí, giơ tay nhấc chân đều cảm thấy không phải người thường.

"Quân Thừa Tướng, ngài biết tâm ý của ta đối với nhị công tử, nếu ngài đồng ý hôn sự này, bổn hoàng nữ tự nhiên sẽ không bạc đãi Quân gia! Cũng hứa cho Quân nhị công tử vị trí hoàng phu! Vĩnh viễn không đổi"

Tứ hoàng nữ Nam Hạ Quốc Nam Hạ Vân nói. Nàng không chỉ muốn cưới Quân Liên Kỳ, còn muốn có được sự trợ giúp của Quân gia!

Quân Thư Trang nghe nói vậy cũng âm thầm suy tính, hoàng phu! Nếu tứ hoàng nữ có thể bước lên vị trí kia vậy nhi tử của mình chính là phượng hậu! Đến lúc đó Quân gia sẽ là gia tộc đệ nhất! Trong lòng Quân thừa tướng đã động tâm nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khó xử nói.

"Tứ điện hạ, thần cũng không phải không đồng ý, nhưng ngài cũng biết, Kỳ nhi nhà ta cũng được nhiều người muốn cầu hôn, chuyện hôn nhân tuy là nghe lệnh phụ mẫu nhưng cũng không thể không quan tâm đến hạnh phúc của bọn nhỏ. Vẫn là hỏi ý kiến của Kỳ nhi một chút!"

Lúc này Quân Liên Kỳ ưu nhã đến.

"Tham kiến tứ điện hạ, nhi tử bái kiến mẫu thân!"

Nam Hạ Vân ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Quân Liên Kỳ. Quả thật là tuyệt sắc mỹ nam!

Quân Liên Kỳ cảm nhận được ánh mắt của nàng ta, trong lòng khó chịu vô cùng, hắn lên tiếng.

"Tứ điện hạ?"

Nam Hạ Vân mới hồi thần.

"Quân nhị công tử không cần đa lễ!"

Nói xong vẫy tay tiểu thị lập tức nâng hộp tới.

"Quân nhị công tử, đây là vải gấm sứ thần dâng tặng, cả hoàng cung cũng chỉ có vài thước, nghe nói 3 tháng sau đến sinh thần 19 tuổi của công tử nên bổn điện hạ tặng nó cho ngươi làm một kiện y phục!"

Quân Liên Kỳ liếc nhìn vải trong hộp trong lòng chán ghét.

"Đa tạ ý tốt của tứ điện hạ, chỉ là vải này quá quý Liên Kỳ không dám nhận huống chi...Liên Kỳ đã chọn được y phục mà mình muốn, còn mong tứ điện hạ thu hồi trở về!"

Hắn nếu đã nhận định Hứa Nhan Nhan liền không muốn dây dưa nhận đồ của người khác nữa.

"Quân nhị công tử, tuy vải gấm này có chút quý nhưng so với công tử cũng không đáng giá bao nhiêu!"

Nam Hạ Vân ánh mắt thâm tình nói. Nhưng Quân Liên Kỳ vẫn lắc đầu. Nhìn thái độ kiên quyết của của hắn nàng ta cũng không ép buộc, nàng ta ôn hoà nói.

"Nếu đã như vậy, đến sinh thần công tử ta sẽ bù vật khác cho công tử!"

"Đa tạ tứ điện hạ, hôm nay Liên Kỳ có chút không thoải mái, Liên Kỳ đi trước"

"Kỳ nhi!"

Quân thừa tướng bất mãn nói, cũng không biết vì sao hôm nay nhi tử lại không hiểu chuyện như vậy.

"Không sao, nếu Liên Kỳ không thoải mái vậy mau đi nghỉ ngơi đi!"

Nam Hạ Vân vội nói đỡ cho Quân Liên Kỳ.

Nam Hạ Vân đã lên tiếng Quân thừa tướng cũng không tiện ngăn cản.

"Được rồi, vậy đi nghỉ ngơi đi!"

Quân thừa tướng phất tay.

"Nhi tử cáo lui!"

Lúc này trong viện đại công tử Quân gia, một vị công tử xinh đẹp đang tấu đàn. Vị công tử này đúng là đại công tử Quân gia, Quân Ngôn.

"Đại công tử! Tứ hoàng nữ tới!"

"Ở đâu? Có phải nàng ấy lại tìm tới tiện nhân kia đúng không?"

"Công tử, nhỏ giọng, tai mách vách rừng!"

Tiểu thị vội nói.

"Ta hỏi ngươi, có phải nàng ấy lại tìm tiện nhân kia?"

"Đúng vậy, tứ điện hạ còn...còn tặng vải gấm cho nhị công tử!"

Tiểu thị run run trả lời.

Quân Ngôn tức giận cầm bình hoa ném xuống. Tiểu thị sợ hãi quỳ xuống.

"Tiện nhân!"

Quân Ngôn nghiến răng ken két. Quả đúng là nhi tử kỹ năm sinh ra chỉ biết dụ dỗ nữ nhân! Quân Ngôn nghĩ đến càng hận, Tứ điện hạ chỉ có thể là của hắn!

"Trang điểm cho ta!"

"Vâng."

Tiểu thị đứng dậy giúp hắn trang điểm, nhưng đợi hắn trang điểm xong tứ hoàng nữ đã rời đi.

Bên này Quân Liên Kỳ trở viện sắc mặt cũng không tốt. Hôm nay đã đắc tội Nam Hạ Vân, chỉ sợ ngày tháng yên bình không còn bao lâu. Xem ra hắn phải tiên thủ vi cường.

Hứa Nhan Nhan bên này sinh ý cũng rất tốt.

Hôm sau mới sáng sớm đã có người xếp hàng trước cửa để mua mì, Lưu Du cũng tới.

Vừa thấy cửa mở cả đám nhao nhao đặt mua.

"Bà chủ, ta ra 50 lượng bán cho ta một tô, hôm qua phu lang ta ăn xong đặc biệt thích, ăn vào cũng không còn nôn! Đây là một ngàn lượng đặt cọc, mỗi ngày ngươi phải bán cho ta một tô!"

Lưu Du sợ người tranh cướp vội vàng ra tay.

Hứa Nhan Nhan ngẩn người! Chẳng lẽ vị này thật sự là một người thương yêu phu lang? Dù là phú hào thì chi ra một ngàn lượng để mua mì cho phu lang ăn vậy hẳn là người không tệ, bản thân mình ở đây còn chưa hiểu hết về nơi này chi bằng thử kết giao! Nghĩ vậy cô nói.

"Lưu tiểu thư, vừa vặn ta có chút việc muốn tìm tiểu thư, chúng ta vào trong lại nói!"

"Được!"

Lưu Du vui vẻ theo Hứa Nhan Nhan vào trong.

"Tang Vu nơi này giao cho ngươi!"

Cũng chỉ có 10 tô mì một mình Tang Vũ cũng có thể làm được.

"Tỷ yên tâm! Cứ giao cho ta!"

"Hứa bà chủ, tìm ta có chuyện gì sao, chỉ cần làm được ta sẽ dốc hết sức!"

Lưu Du vội bày tỏ, Hứa Nhan Nhan bật cười.

"Lưu tỷ tỷ cứ gọi ta Nhan Nhan hay Hứa muội là được!"

"Được, Hứa muội muội. Muội tìm ta sao?"

"Cũng không có gì, chỉ là ta còn chưa quen thuộc nên muốn kết giao thêm vài bằng hữu thôi!"

Tựa hồ không nghĩ tới cô nói như vậy, Lưu Du sửng sốt một chút rồi cười vui vẻ.

"Được, có thể cùng Hứa muội muội làm bằng hữu ta cầu còn không được!"

Quan trọng là trở thành bằng hữu thì sẽ không lo không chụp được hàng! Nghĩ xong Lưu Du càng kích động.

"Hứa muội muội, vậy muội có thể bán cho ta hai tô một ngày không? Phu lang ta...hắn không ăn được gì đã gầy một vòng rồi!"

"Không được, thứ này ăn nhiều đối với người hoài thai không tốt!"

Hứa Nhan Nhan lắc đầu. Nghe vậy Lưu Du thất vọng.

" Nhưng mà ta có thứ tốt hơn dành cho người hoài thai!"

"Thật sao?"

Ánh mắt Lưu Du sáng lên. Nói xong cô đi vào trong phòng từ không gian lấy ra hai dây sữa.

"Đây là gì vậy?

Lưu Du hiếu kì hỏi.

"Đây là sữa, rất ngọt, uống vào rất tốt cho cả người lớn và đứa bé trong bụng"

Hứa Nhan Nhan giải thích. Lại hướng dẫn Lưu Du cắm ống hút ra sao.

"Thật sao? Hứa muội muội, muội thật tốt!"

Lưu Du cảm động nói, thứ này không có bán ra chỉ sợ còn quý hơn mì.

"Hứa muội muội, thứ này quý giá, đây là ngân phiếu một ngàn lượng, hôm nay ta chỉ mang nhiêu đó, ngày mai ta mang tới thêm cho muội!"

Lưu Du trịnh trọng nói.

"Lưu tỷ tỷ, không cần nhiều như vậy đâu!"

Hứa Nhan Nhan xấu hổ không muốn nhận nhưng Lưu Du lại thái độ cương quyết. Cuối cùng Hứa Nhan Nhan đành bất đắc dĩ nhận.

" Vậy được rồi, nhưng mà ta không muốn ngân phiếu, tỷ có thể dổi thành hoàng kim cho ta không?"

"Muội muốn hoàng kim? Được vậy ta ngày mai ta đi đổi xong đưa cho muội! Ta đi trước!"

Nói xong Lưu Du vội vàng cáo từ mang sữa về cho phu lang nhà mình uống.