Chương 12

Rất nhanh 20 tô mì miễn phí đã hết. Những người được thử ăn xong còn chưa đã thèm, rất đắc ý cảm thấy mình may mắn, những người không được thử đều tiếc nuối."Bà chủ, hôm nay không bán sao, ta muốn mua!"

Một nữ tử nhìn đồng bạn bên cạnh đang đắc ý nói.

"Ta cũng muốn, ta nguyện ý ra giá 1 lượng 1 tô!"

Giá 1 lượng cũng là gấp đôi giá tiệm Phúc Bảo, không kể đến tô mì ăn liền cũng không có cho thêm thịt, mì cũng không nhiều.

"Ta ra giá 5 lượng!"

Lúc này một vị nữ tử béo lên tiếng.

"Ta ra 10 lượng, mì thiên đường đáng giá 10 lượng!"

Nói chuyện là nữ tử nho nhã vừa nãy đã được nếm thử.

"Bà chủ Hứa, ta nguyện ý ra giá 10 lượng mua 1 tô, phu lang ta đang hoài thai, gần đây không ăn được gì!"

Nam nhân có em bé? Hứa Nhan Nhan ngẩn người một chút, tuy đã sớm đoán được ở thế giới nữ tôn có khả năng nam nhân sẽ sinh con nhưng cô vẫn rất kinh ngạc. Nam nhân thì sinh con kiểu gì? Xem ra đợi rảnh mình phải đi tìm hiểu nơi này một chút. Nữ nhân này họ Lưu, tên chỉ có một chữ Du. Lưu gia là gia tộc kinh thương, cho nên tự nhiên không thiếu tiền, Lưu Du là tiểu thư duy nhất của Lưu phủ, Lưu gia con nối dòng đơn bạc, nhưng sản nghiệp lại khổng lồ, cố tình Lưu Du lại không muốn quản chuyện làm ăn, cả ngày la cà. Tuy hình dáng nho nhã nhưng thật ra tính tình nàng phất phơ, nhưng được cái chiều phu lang, năm nay 25 tuổi cưới phu cũng đã 3 năm nhưng bụng phu lang mãi cũng không thấy có động tĩnh gì. Mẫu thân nàng nhiều lần kêu nàng nạp nam thϊếp nhưng nàng kiên trì còn nháo với cả nhà. Rốt cuộc tổ mẫu nàng ra trận mới tấn áp được, nàng chỉ có thể thoả hiệp nói nếu sau 3 năm phu lang vẫn không thể hoài thai nàng liền nạp nam thϊếp. Nàng ta trời sinh la cà phất phơ, chỉ nhìn đám nam thϊếp của mẫu thân mỗi ngày đều tranh sủng gà bay chó sủa nàng ta đã thấy đau đầu, cho nên nàng ta không muốn nạp nam thϊếp. Nàng ta tốn không ít tiền bạc mời đại phu điều dưỡng cơ thể phu lang, vất vả lắm mới hoài thai được cho nên nàng ta càng thêm chiều phu lang. Nghe nói phu lang nàng ta xuất thân thấp kém, trong nhà bị người ngược đãi nên thân thể không tốt, vừa lúc trong nhà hối nàng thành thân nên nàng nàng tùy ý chọn đại một người trên đường, Mẫu thân nàng đương nhiên không đồng ý nhưng nàng kiên trì nên cũng đành hết cách.

Đương nhiên những chuyện này là sau đó cô mới biết được. Nhìn nữ tử nho nhã phất phơ phe phẩy quạt y chang những thiếu gia phong lưu trên tivi, cũng không thấy chỗ nào như là một thê chủ yêu chiều phu lang, Hứa Nhan Nhan bật cười.

"Cái đó, hôm nay tiệm ta khai trương, vốn chỉ là giới thiệu sản phẩm, ngày mai mới bán. Không bằng ngày mai tiểu thư lại tới?"

"20 lượng!"

Lưu Du lại lấy thêm 10 lượng ra.

"Thế nào? Không đủ sao? 30 lượng!"

Nói xong lại lấy thêm 10 lượng. Động tác y như thiếu gia nhà giàu mới nổi! Mọi người xung quanh cũng há hốc mồm.

30 lượng để mua một tô mì? Hứa Nhan Nhan bất đắc dĩ lên tiếng

"Vậy được rồi, nếu phu lang tiểu thư đang hoài thai muốn ăn vậy ta liền phá lệ bán cho Ngài một tô!"

"Hứa cô nương, cái đó giấy bút..."

Lúc này một nam tử che lụa ngượng ngùng hỏi.

"À, được rồi, Tang Vu, mang đồ ra đây!"

Tang Vu vội vàng đi lấy ra bút vở đặt trên bàn.

"Đây là bút cùng giấy đã đóng thành quyển. Ở đây có 25 bộ. Bút cùng vở đi kèm. Tin tưởng mọi người cũng đã thấy ta viết trên tờ rơi nên cũng không cần nói nhiều nữa, số lượng có hạn cho nên hôm nay ai trả giá cao liền có được!"

Tuy thế này hơi bất công nhưng mà ở đây là kinh thành cổ đại cô tin tưởng người có tiền không thiếu. Quả nhiên rất nhanh mọi người tranh nhau ra giá.

Cuối cùng con số cao nhất lên đến 100 lượng, thấp nhất cũng là 80 lượng. Người mua được thì vui vẻ, người không mua được thì thầm hận sao hôm nay mình ra cửa không măng theo bạc?

Bán bút xong Hứa Nhan Nhan lại giới thiệu thêm mặt hàng khác. Nào là kem đánh răng, xà phòng, nước ngọt các thứ...mọi người tranh nhau mua, có người còn cho tiểu thị chạy về lấy thêm bạc.

Bên này nhộn nhịp. Bên kia tiệm Phúc Bảo lại một mảnh vắng tanh. Bà chủ tức giận đến dậm chân.

"Đi xem bên kia thế nào!"

"Vâng, bà chủ!"

Tiểu nhị vội đi.

Hai tiếng sau, rốt cuộc đồ vật cũng đã bán hết. Xem mọi người sôi nổi như vậy cô lại có ý tưởng khác. Đồ vật quý vì hiếm chi bằng bán đấu giá? Nghĩ xong Hứa Nhan Nhan mỉm cười cầm micro hướng mọi người nói.

"Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới Tiệm Thiên Đường, tiệm ta sẽ bán những thứ độc nhất vô nhị. Ngoài những mặt hàng hôm nay ta còn có mặt hàng khác có những công dụng tuyệt vời, chỉ là hàng còn chưa tới nơi, nhưng mà số lượng có hạn. Cho nên ngoài mì ra ta quyết định mỗi tháng tổ chức 2 lần bán giữa tháng và cuối tháng. Còn mì thì mỗi ngày ta chỉ bán 10 tô. Các vị có thể đặt trước. Nhưng mỗi ngày một người không thể mua hai tô! Hoan nghênh mọi người lần sau lại ghé Tiệm Thiên Đường."

Đồ vật bán hết, mọi người cũng dần giải tán.

Tiểu nhị tiệm Phúc Bảo xám xịt trở lại kể cho bà chủ nghe khiến bà chủ lại một trận mắng chửi. Tang Vu cùng Hứa Nhan Nhan kiểm lại số bạc đã kiếm được hôm nay.

"Một ngàn chín trăm...chín trăm lượng. Hứa tỷ, chúng ta phát tài!"

Tang Vu hưng phấn nói. Hứa Nhan Nhan cũng vui vẻ. Lần đầu cảm giác mình cũng có chút giàu. Ha ha...

Quân Liên Kỳ cũng không kinh ngạc lắm, hắn đã sớm đoán được, nhưng Lục Trầm lại kinh ngạc, không ngờ mới nửa ngày đã kiếm được nhiều bạc như vậy.

"Hứa tỷ tỷ, tỷ nói sẽ giữ lại một bộ giấy bút cho ta"!

"Yên tâm, không quên được đâu!"

Hứa Nhan Nhan cười đi lấy cho hắn, lại nghĩ nghĩ cũng lấy cho Quân Liên Kỳ một bộ, dù sao đều là công tử thế gia chắc chắn đều cần.

"Của đệ đây!"

"Cảm ơn Hứa tỷ tỷ! Đây là 100 lượng!"

"Không cần!"

Hứa Nhan Nhan vội xua tay.

"Không được, Hứa tỷ tỷ, tỷ vì ta giữ lại ta đã rất vui vẻ! Nếu tỷ không nhận ta sẽ không vui!"

"Được rồi, vậy ta nhận một nửa. Còn lại ta không thể lấy của đệ nữa, thứ này ở chỗ chúng ta bán cũng không đắt!"

Cuối cùng cô nhận 50 lượng.

"Vậy ta về trước, hôm nào rảnh ta tới thăm tỷ!"

"Được, về đi!"

Hứa Nhan Nhan vẫy vẫy tay nhìn Lục Trầm rời đi.

"Nhan tỷ tỷ, người đã đi rồi tỷ còn nhìn cái gì?"

Quân Liên Kỳ rất tức giận! Hừ, tên ngu xuẩn kia cũng không đẹp như hắn, vậy mà nàng cũng không nhìn hắn!

Hứa Nhan Nhan thu hồi tầm mắt đưa bộ bút vở còn lại cho hắn.

"Cho đệ!"

"Không cần! Liên Kỳ chỉ học vẽ tranh sẽ không viết thơ! Liên Kỳ đi trước!"

Nói xong cũng không đợi cô lên tiếng đã rời đi. Tức chết hắn! Nàng cho đồ vật giống nhau với tên ngu xuẩn kia thì cũng thôi vậy mà còn cho tên ngu xuẩn kia rồi mới đưa cho hắn? Hắn mới không cần! Hắn muốn thứ hắn có là độc nhất vô nhị không ai có! Đặc biệt là tên ngu xuẩn kia! Cho dù Lục Trầm đã trả tiền cũng không thay đổi được là nàng đã cố ý lưu lại cho tên ngu xuẩn kia!

Hứa Nhan Nhan không hiểu ra sao hỏi Tang Vũ.

"Hắn làm sao vậy?"

"Không biết!"

Tang Vu thành thật gãi đầu.