Chương 6: Về nhà với tôi

Giang Thời Hi lúc này đã say tới bất tỉnh nhân sự, vốn đã nhắm mắt lại rồi, lại bị đánh thức, đôi mắt mở ra hơi tủi thân vô tội, đôi mắt được điêu khắc tinh tế hơi nhướng lên, đơn thuần và quyến rũ trộn lẫn với nhau, nhìn mà khiến trong lòng có Bạc Cảnh Xuyên như có một móc câu rất nhỏ đang cào vậy.

Ngưa ngứa, không đau nhưng lại tra tấn.

Người phụ nữ trước mắt như vẫn không hiểu câu này của anh có ý gì,

bèn ngẩng đầu lên rêи ɾỉ một tiếng: “Hửm?”

Giọng mềm nhũn, mang theo sự yêu kiều của cô gái nhỏ.

Bạc Cảnh Xuyên sững sờ, cũng chỉ khi say rượu, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Không biết tại sao, trai tim Bạc Cảnh Xuyên mềm đi một chút.

Thầm nói trong lòng: Không so đo với ma men.

“Về nhà với tôi, cô đang ở cùng một đám đàn ông vớ vẩn gì vậy!” Bạc

Cảnh Xuyên nhíu mày, lòng dâng lên lửa giận, không biết từ đâu tới.

Giang Thời Hi mặc quyến rũ như vậy, cổ áo kia sắp tới khe ngực rồi, cô đừng có quên, cô bây giờ vẫn là con dâu của nhà họ Bạc.

Còn là vợ của Bạc Cảnh Xuyên anh!

Tạ Nhất Minh cũng không sợ anh, nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của anh rồi nói: “Tổng giám đốc Bạc nói sai rồi, chúng tôi đều là bạn của Hi Hi, đang chúc mừng cô ấy thoát khỏi biển khổ của tên đàn ông cặn bã là anh, sao có thể gọi là vớ vẩn được, so với loại đàn ông cặn bã cưới em gái, nhưng lại nhớ thương chị gái như tổng giám đốc Bạc, đúng là không thể sánh bằng được!”

Tạ Nhất Minh hoàn toàn không sợ anh, hai người đã đối đầu gay gắt không biết bao nhiêu lần rồi.

Anh ta nói không chút giấu diếm, may mà ở đây toàn là ma men, không ai nghe thấy.

Còn Bạc Cảnh Xuyên, mặc kệ anh ta đi.

“Chúng tôi vẫn chưa ly hôn, tốt nhất là anh thu lại suy nghĩ đó đi!” Ánh mắt Tạ Nhất Minh nhìn Bạc Cảnh Xuyên, sao Bạc Cảnh Xuyên lại không nhìn ra được chút suy nghĩ đó của anh ta.

Mà trong lòng Tạ Nhất Minh, anh ta không thích thái độ của người đàn ông này đối với Hi Hi, thậm chí là muốn thay thế, nhưng anh nói không sai một chút nào, bọn họ chưa ly hôn, Bạc Cảnh Xuyên vẫn là chồng của hi Hi. Không có lập trường, Tạ Nhất Minh thấy hơi bực bội, vẫn không muốn để anh đưa người đi một cách dễ dàng như vậy.

“Chồng cũng không thể đưa đi khi không quan tâm ý muốn của người trong cuộc được, dù gì tổng giám đốc Bạc anh cũng phải hỏi xem Hi Hi có muốn hay không đã, nếu không muốn, vậy người làm bạn như tôi phải ra tay giúp đỡ rồi”

Tạ Nhất Minh nói xong sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên càng lạnh hơn.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Giang Thời Hi không mở nổi mắt.

Bạc Cảnh Xuyên ngồi xuống, vén tóc tóc của Giang Thời Hi sang: “Tôi là Bạc Cảnh Xuyên, Giang Thời Hi, về nhà với tôi”

Tạ Nhất Minh nhìn chằm chằm phản ứng của Giang Thời Hi, tổ tông nhỏ, giúp một chút đi”

“Bạc Cảnh Xuyên?” Giang Thời Hi đang say như ma men lúc này miễn cưỡng phản ứng lại, không biết nhớ tới điều gì, cảm xúc đột nhiên mất khống chế: “Tôi không cần Bạc Cảnh Xuyên, tôi không muốn về nhà với anh... đó không phải nhà của tôi...

“Tổng giám đốc Bạc, anh cũng thấy rồi đấy, Hi Hi cô ấy..” Tạ Nhất Minh vừa định nói gì đó, Bạc Cảnh Xuyên đã bế người lên, Giang Thời Hi giấy dụa đòi xuống: Anh... anh buông tôi ra, Bạc Cảnh Xuyên khốn nạn, anh không phải người, anh buông tôi ra!”

Giang Thời Hi đang say rượu cảm nhận được nguy hiểm, giấy dụa tay chân đòi xuống, đến cả Bạc Cảnh Xuyên cũng suýt nữa không giữ được cô.

Mấy người ở đây đều là ma men, chỉ có Tạ Nhất Minh tỉnh táo, anh ta lớn tiếng nói: “Buông Hi Hi rai”

Tạ Nhất Minh cũng định đi tới ngăn lại, Bạc Cảnh Xuyên ra hiệu cho. Lâm Duệ Hành, người kia biết chuyện không dễ hóng hớt như vậy, sức mạnh quần chúng hóng chuyện phải phát huy rồi.

Anh ta vội vàng lấy cơ thể máu thịt chặn Tạ Nhất Minh lại, cười ha ha nói: “Anh chàng đẹp trai này, chuyện vợ chồng nhà người ta một người ngoài như anh tham gia vào làm gì, để bọn họ tự giải quyết là được. rồi...

“Anh không thấy Hi Hi không đồng ý sao?” Tạ Nhất Minh vẫn muốn đuổi theo, lại bị Lâm Duệ Hành chặn lại kín kẽ, chỉ đành trơ mắt nhìn Bạc Cảnh Xuyên đưa Giang Thời Hi đi.

Mà Bạc Cảnh Xuyên đã nhét Giang Thời Hi đang giấy dụa vào ghế sau xe, thấp giọng nói: “Yên phận chút!”

“Bạc Cảnh Xuyên... Đồ khốn nạn nhà anh, tôi muốn xuống xe, anh... anh thả tôi xu.“ Giang Thời Hi chính là ma men, làm gì có sức lực mở cửa xe, Bạc Cảnh Xuyên vừa lên xe đã khóa lại.

Nhìn người phụ nữ giấy dụa ở hàng ghế sau, ánh mắt hơi lạnh: “Thả cô xuống, lại để cô tɧác ɭoạи với đám người vớ vẩn kia sao, Giang Thời Hi, chỉ cần một ngày chưa ly hôn, cô đang đại diện cho bộ mặt của nhà họ. Bạc đấy!”

Mà trong đầu Giang Nhược Hi lúc này chỉ có hai chữ, ly hôn.

“Ly hôn, Bạc Cảnh Xuyên tôi muốn ly hôn với anh”

Giang Thời Hi vô cùng tủi thân, vành mắt đỏ ửng, nước mắt sắp chảy xuống, chẳng phải cô chỉ là thích anh thôi sao, từ khi gả cho anh, phải làm trâu làm ngựa cho những người nhà họ Bạc ba năm.

Hơn nghìn ngày đêm, cô mong ngóng tay thay đổi suy nghĩ, từ bỏ Giang Nhược Hân, nhìn thấy một chút điểm tốt của cô, nhưng không có.

“Cô đừng có..” Không biết tại sao, Bạc Cảnh Xuyên nghe thấy cô không ngừng lẩm bẩm ly hôn, trong lòng càng bực bội hơn so với trước. đó, còn chưa nói ra đã ngừng lại, anh không nên nói câu này.

Chắc chắn lúc nấy mình bị ma nhập rồi.

Bạc Cảnh Xuyên lái xe tới tòa biệt thự tư nhân của mình, đây là nơi thậm chí Giang Nhược Hân còn chưa từng tới.

Mở cửa xe ra, anh lạnh giọng nói với người bên trong: “Xuống xe”

Người bên trong lại yên lặng, anh cúi xuống nhìn, Giang Thời Hi đã ngủ ở hàng ghế sau rồi.

Bạc Cảnh Xuyên mặc niệm một câu, không so đo với ma men.

Sau đó kiên nhẫn lôi người ra, là lôi ra, chứ không phải bế ra.

Bị anh đối xử thô lỗ như vậy, Giang Thời Hi đang mơ màng khuôn mặt lộ vẻ không vui, miệng nhỏ bĩu rố cao: “Anh làm gì vậy, đang ngủ đấy!”

Cô ngây ngây ngốc ngốc, như một đứa trẻ, miệng lẩm bẩm mãi.

“Đừng quậy, về phòng ngủ” Giọng Bạc Cảnh Xuyên dịu đi một chút, mà Giang Thời Hi chẳng chịu nghe, cứ lắc đầu: “Tôi không đấy!”

Bạc Cảnh Xuyên mặc kệ cô nói gì, bế người đi vào phòng luôn, ném cô lên giường: “Người toàn mùi rượu, hôi chết mất”

Tuy miệng chê bai, nhưng vẫn nhìn mọi nơi.

Biệt thự không có quần áo của phụ nữ, Bạc Cảnh Xuyên chỉ đành tìm áo sơ mi của mình, muốn thay cho cô.

Đâu biết Giang Thời Hi không phải người yên phận, khi Bạc Cảnh Xuyên muốn cởϊ qυầи áo cô ra, thì hét to một tiếng lưu manh, sau đó đấm đá Bạc Cảnh Xuyên. Tuy đa số đều đánh hụt, nhưng Bạc Cảnh Xuyên vẫn nổi giận qua vẫn cứ nhịn mãi.

“Anh...” Đột nhiên sắc mặt Giang Thời Hi thay đổi.

Ngay khi Bạc Cảnh Xuyên muốn hỏi cô làm sao vậy, người phụ nữ “ọe ” một tiếng nôn ra.

Cô ông ăn gì, nôn ra toàn là một chút rượu, nhưng vẫn khó ngửi, Bạc Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi, trán nổi đầy gân xanh.

Giang Thời Hi nôn xong rất khó chịu đáng thương nhìn anh, Bạc Cảnh Xuyên ném người vào trong bồn tắm như xách gà con.

“Khụ khụ... khụ... gϊếŧ... gϊếŧ người rồi!”

Đầu óc Giang Thời Hi không tỉnh táo, chỉ biết suýt nữa mình không thở thổi, có người xấu muốn hại cô, vội vàng giấy dụa bò dậy khi tắm, kết quả bị Bạc Cảnh Xuyên ấn vào trong bồn, hai người dán sát lấy nhau.

Sự mập mờ ngưng tụ xung quanh.