Chương 4: Khıêυ khí©h anh

Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên căng thẳng, lý trí không thể kìm nén được sự khô nóng ở sâu trong cơ thể, một suy nghĩ điên cưỡng tràn vào đầu óc, chiếm lấy cô ấy.

Giang Thời Hi cũng cảm nhận thấy ánh mất anh nhìn nhìn là lạ, lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, vô thức lùi về sau một bước

Nhưng Bạc Cảnh Xuyên lại ép sát cô từng bước một, du͙© vọиɠ mãnh liệt tràn ngập. trong đôi mắt kia dọa cô giật nảy mình.

Thuốc đã phát huy tác dụng

“Bạc Cảnh Xuyên, anh làm gì vậy?”

'Vừa dứt lời, người kia đã khom người đè lên, bốn mắt nhìn nhau, tâm mắt anh rời từ khuôn mặt tới đôi môi hồng của cô, tiếp đó, bờ môi mỏng cũng dán lên.

Cảm giác lạnh lẽo lập tức kí©h thí©ɧ Giang Thời Hi, cô mở to mắt trừng người đàn ông trước mắt, tát một bạt tai.

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, đáy mắt đỏ lừ vô cùng đáng sợ.

“Cho tôi"

Ừm

Giang Thời Hi ra sức giấy dụa, hai tay cô bị Bạc Cảnh Xuyên ấn trên giường, hơi thở nóng rực của anh phun lên làn da cô, khiến cô hoảng hốt

“Anh, anh điên rồi!"

Bạc Cảnh Xuyên cởϊ qυầи áo mình bằng một tay, ngón tay thon dài thuần thục cởi cúc áo sơ mị, sau đó vuốt ve cơ thể cô.

Toàn thân Giang Thời Hi run lên, nhưng lý trí vẫn còn, cô vươn tay ra tìm đồ trên bàn, tiện tay cầm bình hoa đập mạnh lên đầu anh.

Bạc Cảnh Xuyên ngã xuống người cô, miệng vẫn nói nóng quá

Giang Thời Hi cố gắng đẩy anh ta, cô thở hổn hển mặc quần áo vào, lúc vốn định rời đi thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông trên giường.

“Đừng đi, nóng quá...”

Cô quay đầu lại, Bạc Cảnh Xuyên chưa mất ý thức hoàn toàn, mà nhìn cô với ánh mất hỗn loạn.

Bạc Cảnh Xuyên thế này, rõ ràng đã bị bỏ thuốc.

Chân cô vẫn không kiềm chế được mà dừng lại.

Bạc Cảnh Xuyên hận bản thân minh vô dụng, nhảm mắt thở ra một hơi, vẫn xoay người quay về

Cô lấy hòm thuốc ra băng bó vết thương trên đầu cho anh trước, sau đó nhìn khuôn mặt điển trai của anh, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Giang Thời Hi lôi người vào bồn tâm trong nhà tẩm, sau đó xả đầy nước lạnh, bỗng chốc thấm ướt áo sơ mi của anh, múi bụng rẳn chắc và bụng dưới căng chặt dưới áo như ẩn như hiện.

Mặt cô nóng bừng, lập tức rời mắt đi

Vật lộn tới nửa đêm, tác dụng thuốc trong người Bạc Cảnh Xuyên mới bớt đi.

Lúc anh tỉnh lại, đầu mơ mơ màng màng, nhưng mơ hồ nhớ được tất cả những gì mình làm trước khi hôn mê, còn có người phụ nữ kia cầm bình hoa đập mình nữa, cô kháng cự mình đυ.ng chạm đến vậy sao?

Nghĩ như vậy, thế mà trong lòng anh thấy hơi khó chịu.

suy nghĩ lại sự kỳ lạ của mình tối qua, Bạc Cảnh Xuyên đã đoán được ly rượu kia có vấn đề.

Nhưng anh không muốn suy đoán quá nhiều, chỉ cảm thấy Giang Nhược Hân muốn nhanh chóng có kết quả với anh, cho nên anh không định truy cứu.

“Tỉnh rồi à?"

Giang Thời Hi đặt bản thỏa thuận tới trước mặt anh, đến cả bút cũng đã chuấn bị sẵn.

ôi muốn những thứ này, đối với tổng giám đốc Bạc mà nói chắc chẳng là gì đâu nhỉ, chúng ta mau kết thúc đi” Bạc Cảnh Xuyên khế nhíu mày, đặt thỏa thuận sang một bên.

Câm cuối hơi nâng cao, lạnh lùng giễu cợt: "Hiến tặng trứng, là căm được hai tỷ, đủ

choc(

n mặc cả đời, hời quá còn gì nữa?”

Hiển nhiên, hiến tặng trứng là điều kiện bắt buộc để anh đồng ý.

Giang Thời Hi kìm nén phẫn nộ dâng lên trong lòng, cười lạnh nhìn Bạc Cảnh Xuyên: “Ba căn biệt thự, một tấm chỉ phiếu năm nghìn vạn, có thể khiến anh và Giang Nhược. Hân yêu nhau làm vợ chồng của nhau, đá tôi đi, đối với anh mà nói đây mới là có hời nhất đúng không?"

“Xem ra chúng ta không thể thống nhất được rồi” Cô xé thỏa thuận ném vào thùng

rác, ánh mắt thong dong nhìn anh: “Vậy chúng ta cứ từ từ tiêu, thứ tôi có là thời gian”

Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên trở nên lạnh lùng, cô đây là lạt mềm buộc chặt, hay là muốn có nhiều tiền bạc hơn?

Giang Thời Hi mặc kệ anh, đi xuống tầng.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ không chịu đựng bất cứ ai của nhà họ Bạc nữa.

Cô tới phòng bếp nấu bát mì cho mình.

Bạc Thi Đinh vẫn như thường, đợi Giang Thời Hi nấu bữa sáng cho mình.

“Này, bánh scone của tôi đâu?”

Giang Thời Hi còn chẳng nhìn cô ta lấy một cái, tự mình ăn mì của mình.

Bạc Thi Đình hừ lạnh một tiếng, lại tới phòng bếp xem, kết quả chẳng có gì cả.

Ban đầu lúc Giang Thời Hi gả tới đây, Tống Chỉ Lam cố ý làm khó cô, đuổi dì nấu cơm đi, ba năm nay toàn là cô phục vụ, một ngày ba bữa nấu theo yêu cầu của bọn họ, bây giờ cô không nấu nữa, chẳng lẽ phải để bọn họ đói bụng sao?

Bạc Thi Đinh quay lại bên cạnh bàn ăn, hất bát của cô xuống đất: “Này thì ăn này!”

Giang Thời Hi đập "bốp” đôi đũa xuống bàn

“Có thôi đi không?"

Lúc này, đúng lúc Bạc Cảnh Xuyên đi xuống tầng, liền nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ trước giờ luôn dịu dàng rụt rè lúc này lại vô cùng cứng rản, như đổi thành một người khác vậy, phá vỡ ấn tượng vốn có của anh về cô.

Lẽ nào lúc anh không ở đây, người phụ nữ này có một bộ mặt khác sao?

“Giang Thời Hi, chị ngứa da có phải không!

Còn chưa kịp ra tay, đã nghe thấy anh cô ta lạnh lùng quát: “Bạc Thi Đinh! Em đang làm gì vậy!"

Từ nhỏ Bạc Thi Đỉnh được Tống Chỉ Lam chiều tới mức coi trời bãng vung, nhưng từ nhỏ cô ta đã sợ người anh này, nhiều năm như vậy rồi, cô ta chưa từng thấy Bạc Cảnh Xuyên tức giận như vậy, nhất thời bị dọa sợ, tủi thân nhìn Bạc Cảnh Xuyên.

“Anh à... đầu anh bị sao vậy?”

'Sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên lạnh nhạt: “Tự lo cho tốt phần của mình là được.”

Bạc Thi Đinh chỉ đành nhịn mọi uất ức, bực bội quay về phòng.

Giang Thời Hi chuấn bị rời đĩ, bị Bạc Cảnh Xuyên gọi lại

“Đây là chỉ phiếu năm mươi triệu."

Giang Thời Hi cũng không ra vẻ, thoải mái nhận chỉ phiếu: “Cảm ơn nhé”

Cô nói xong, lại gọi điện thoại ngay trước mặt Bạc Cảnh Xuyên: “Là tố chức từ thiện Hoành Viễn phải không?"

“Ừm, tôi muốn quyên góp năm nghìn vạn."

Nghe vậy, sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên tối sâm, người phụ nữ này đang tính khıêυ khí©h anh đấy à?

Cúp máy rồi, Giang Thời Hi lôi vali chuẩn bị ra khỏi cửa.

“Tôi sẽ không đồng ý hiến trứng, tôi đã ký tên trên bản thỏa thuận rồi, đợi anh nghĩ thông suốt xong ký tên rồi gửi cho tôi, từ nay về sau, tôi không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Bạc các anh nữa."

Cô quyết đoán không một chút chân chừ.

Bạc Cảnh Xuyên hơi sững sờ, đây vẫn là Giang Thời Hi anh biết chứ? Con ngươi sâm màu hơi tối, cảm xúc phức tạp nảy sinh trong lòng, anh như muốn giữ cô lại, nhưng người đã ra khỏi cửa rồi.

Đi ra khỏi nhà họ Bạc, có một chiếc siêu xe màu đen đang đợi cô.

Tạ Nhất Minh xuống xe, mở cửa xe cho cô vô cùng lịch sự: "Mời, cô Giang của tôi.

Thấy dáng vẻ anh ta khom lưng hành lễ, Giang Thời Hi bị chọc cười: “Không đứng đăn:

'Sau khi cô lên xe thì thấy nhẹ nhõm đến lạ, như thể gông xiềng trói chặt người cô trong ba năm qua bông chốc đứt ra.

Gòn người đàn ông kia, cô cũng không cần nữa.

Tạ Nhất Minh chuyển vali của cô tới cốp xe, lúc lên xe, anh ta mơ hồ cảm thấy một ánh mắt rơi trên người mình.

Quay đầu lại nhìn, thế mà Bạc Cảnh Xuyên lại đứng ở cửa, nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh lẽo, môi mím chặt.

Hai người từng đối đầu trong kinh doanh, coi như đối thủ Tạ Nhất Minh cười với anh, sau đó lên xe.

Trong lòng Bạc Cảnh Xuyên thấy hơi khó chịu, sau khi thấy cô lên xe của một người

đàn ông khác, như có một hơi nghẹn trong lông ngực, vô thức siết nằm tay lại

Nụ cười lúc nấy của Giang Thời Hi, anh ta chưa từng thấy bao giờ.

Giữa hai người này, rốt cuộc có quan hệ gì? Nghĩ như vậy, con mắt anh dần xuất hiện sự căm ghét. Lại bắt đầu mưa, dì Trần vội vàng mở ô ra.

“Cậu chủ, trời bên ngoài lạnh, vào trong đi đã ạ”