Chương 3: Muốn cô

Hôm sau, Bạc Cảnh Xuyên hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Giang Thời Hi

Anh nhìn cô gái đang ngủ say, đứng dậy đi tới bên cửa sổ rồi mới nhận điện thoại: “ Nghĩ thông suốt rồi à?”

“Tôi đã soạn một thỏa thuận mới, anh mau trở về xem đi, chúng ta hãy kết thúc mối quan hệ này càng sớm càng tốt”

Giọng nói của cô rất lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, điều này khiến Bạc Cảnh Xuyên hơi bất ngờ,

Anh vốn cho rằng cô gái này sẽ khóc lóc âm ïkhông chịu ly hôn với anh, nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cô cứ như biến thành người khác.

“Được, tối nay tôi sẽ về”

Cô gái trên giường chậm rãi tỉnh dậy, đúng lúc nghe được câu nói sau cùng. Ánh mất cô ta khế động, dường như đang thầm tính toán gì đó.

Bạc Cảnh Xuyên xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Giang Nhược Hân đã ngồi dậy, anh vội bước nhanh tới, giọng điệu đây quan tâm: “Em thấy khó chịu chỗ nào? Có cần mời bác sĩ tới kiểm tra một chút không?”

Mặc dù sắc mặt cô gái tái nhợt, nhưng ngũ quan lại tỉnh xảo động lòng người, khuôn mặt kia xinh đẹp đến mức khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nghe vậy, Giang Nhược Hân mỉm cười yếu ớt nhìn anh: “Em nào có yếu ớt như vậy? Nếu anh cứ cưng chiều em thế này, sợ là em sẽ trở thành một pho tượng đất, chạm vào là vỡ mất”

Bạc Cảnh Xuyên mỉm cười, trên mặt lộ vẻ dịu dàng,

Nhớ tới cuộc điện thoại kia, trong lòng Giang Nhược Hân cảm thấy lo lẳng một cách vô cớ. Cô ta sợ Bạc Cảnh Xuyên và Giang Thời Hi qua lại quá nhiều thì sẽ phát hiện bí mật của mình, nhưng giờ phút này ở trước mặt người đàn ông này, cô ta vẫn giữ bộ mặt hiền từ.

“Có phải Tiểu Hi không đồng ý hiến trứng không?”

Bạc Cảnh Xuyên khẽ gật đầu: “Cần cho cô ấy thời gian cân nhắc việc này, điều kiện anh đưa ra rất hậu hĩnh, cô ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi”

“Cảnh Xuyên... Hãy đồng ý với em một chuyện, đừng làm khó em gái của em. Mặc dù anh cầu hôn em, nhưng em mong anh sẽ cho em ấy chút thời gian để bình tĩnh lại.

Dù sao em ấy cũng đã thích anh nhiều năm như vậy, trong thời gian ngắn chắc chẩn sẽ khó mà tiếp nhận.”

Để không khiến cô ta khó chịu, Bạc Cảnh Xuyên cũng không nhắc đến chuyện ly hôn với Giang Thời Hi với cô ta.

Anh gật đầu đồng ý với Giang Nhược Hân, ngón tay vuốt ve mái tóc của cô ta: " Được, tối nay anh sẽ trở về một chuyến, em ngoan ngoãn ở lại đây, có chuyện gì thì bảo A Nguyên liên lạc với anh”

Nói xong, anh hôn lên trán Giang Nhược Hân một cái: “Công ty còn có cuộc họp, anh phải đi đân

Bạc Cảnh Xuyên vừa rời đi, sảc mặt Giang Nhược Hân lập tức thay đổi, cô ta gọi điện thoại về nhà.

Chỉ chốc lát sau, mẹ Giang bắt máy.

“Nhược Hân à, cuối cùng con cũng gọi điện thoại về. Thế nào rồi? Không bị Bạc. Cảnh Xuyên phát hiện ra manh mối gì chứ?”

'Sắc mặt Giang Nhược Hân hơi khó coi: “Anh ấy vẫn chưa phát hiện, Cảnh Xuyên đã cầu hôn con. Mẹ, mẹ nhất định phải bảo Giang Thời Hi giữ bí mật về chuyện ba năm trước. Nếu để anh ấy phát hiện con giả vờ hôn mê và cả chuyện sảy thai nữa thì con xong đời đấy”

“Con yên tâm, con nhóc mọi rợ đó không dám phá hỏng chuyện của con đâu, mẹ sẽ cảnh cáo nó.

“Vâng”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhược Hân vẫn cảm thấy bất an, cô ta nhất định phải quan hệ với Bạc Cảnh Xuyên, để anh lập tức ly hôn với Giang Thời Hi!

Rốt cuộc cũng đợi đến buổi tối, Bạc Cảnh Xuyên vẫn trở về chỗ cô ta.

Giang Nhược Hân đã chuẩn bị rượu đỏ trước, cô ta thay một chiếc váy ren đen, da thịt mịn màng trắng nốn lộ ra bên ngoài, đôi chân thon dài dưới làn váy giẫm lên giày cao gót, khiến người ta mơ tưởng xa xôi

Bạc Cảnh Xuyên khẽ cau mày: “Sức khỏe của em vẫn chưa tốt, mặc ít như vậy lát nữa sẽ cảm lạnh”

Giang Nhược Hân lại áp sát anh một cách quyến rũ, ngón tay của cô ta ngao du trên ngực anh.

“Cảnh Xuyên, anh đã đợi em nhiều năm như vậy, em muốn giao mình cho anh.

Bạc Cảnh Xuyên chưa từng thấy cô ta xinh đẹp như vậy, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hơi khó chịu.

Anh cởϊ áσ khoác khoác cho cô ta: “Bây giờ sức khỏe của em không tốt, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta còn nhiều thời gian”

Giang Nhược Hân sửng sốt, cô ta đã ăn mặc như vậy mà anh vẫn không động lòng š? Suy cho cùng anh vẫn muốn trở về tìm con khốn kia sao?

Cũng may là đế đêm nay không có sơ sót nào, cô ta đã bỏ thuốc vào rượu

Giang Nhược Hân nâng ly đưa đến bên môi anh: “Vậy coi như chúc mừng em tỉnh lại, chúng ta uống một ly nhé?”

Bạc Cảnh Xuyên hơi cau mày, nhưng vẫn nhận rượu nhấp một ngụm.

Thấy anh uống rượu, khóe môi Giang Nhược Hân cong lên.

Nhưng lúc cô ta vừa cởϊ áσ khoác ra, điện thoại của Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên vang lên. Anh nhận điện thoại, không biết là ai gọi tới, Giang Nhược Hân nhìn thấy sắc mặt anh đột nhiên trở nhiên trở nên căng thẳng

“Bây giờ tôi sẽ trở về."

Nói xong, Bạc Cảnh Xuyên lập tức muốn rời đi, chỉ để lại một câu bảo cô ta nghỉ ngơi thật tốt.

Nhìn thấy con vịt đã nấu chín cứ thế bay đi, Giang Nhược Hân tức giận ném ly rượu đỏ xuống đất!

“Giang Thời Hi, mày cũng dám tranh với tao!”

Bạc Cảnh Xuyên vội vã trở về, dì Trần nhận lấy áo khoác của anh. “Mẹ tôi sao rồi?”

Dì Trần còn chưa trả lời, Tống Chỉ Lam và Bạc Thi Đinh đã cùng nhau xuống. lầu

“Nếu con không về, mẹ con sẽ bị người ta ức hϊếp đến chết!” Bạc Thi Đinh cũng chạy tới cáo trạng: “Anh, anh còn không quản vợ anh, bây giờ chị

ta đã bắt đầu ức hϊếp mẹ, chị ta muốn làm chủ cái nhà này đến điên rồi

Bạc Cảnh Xuyên tỏ vẻ không vui, anh nhìn Tống Chỉ Lam: “Không phải mẹ nói bị bệnh tìm à?"

Tống Chỉ Lam đi tới ghế xô pha ngồi xuống: “Nếu mẹ không nói vậy thì con chịu về š? Con mau ly hôn với cái đứa kia đi, bây giờ mẹ nhìn thấy nó là phát cáu!”

Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày, anh không nói gì mà đi thẳng lên lầu.

Bạc Thi Đinh lộ vẻ đắc ý: “Anh ấy đi trừng trị con ả đó rồi! Để con xem chị ta còn có thể xấc xược như vậy hay không!”

Giang Thời Hi đang thu dọn quần áo của mình, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Thỏa thuận ở đó, anh xem không có vấn đề gì thì ký tên đi”

“Muốn tôi hiến trứng thì trừ khi tôi chết”

Một câu nói đã chặn đường thương lượng,

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô ngồi trên ghế xô pha, lần lượt xếp từng món quần áo vào trong vali, cổ họng anh hơi ngứa ngáy, dưới bụng đột nhiên dâng lên cảm giác khô nóng, khiến chính anh cũng kinh ngạc.

Anh lại muốn cô gái này?

'Để chuyển sự chú ý của mình, Bạc Cảnh Xuyên đi đến bên cạnh bàn mở thỏa thuận ra

Ngoài việc hiến trứng, ba căn biệt thự đều năm trong thỏa thuận, còn có năm mươi triệu kia không thiếu một xu nào.

Suy cho cùng cô vẫn cần số tiền này.

Bạc Cảnh Xuyên không khỏi cười giễu: “Ba năm đổi được nhiều tiền như vậy, chắc là cô cảm thấy rất hời nhỉ?”

Giang Thời Hi ngừng động tác trên tay, nếu đã muốn tính toán vậy thì cô cũng nên tính cho rõ rằng.

Cô xoay người, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Ba năm tôi ở nhà họ Bạc. đã làm bao nhiêu công việc của người giúp việc, từ hầu hạ mẹ anh đến em gái của anh. Ba năm nay tôi sống thế nào, anh đi hỏi mẹ anh xem, bọn họ có coi tôi là con người không?”

Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, ánh mắt lại rơi vào ngực cô.

Bởi vì trong phòng có hệ thống sưởi nên Giang Thời Hi chỉ mặc một chiếc áo phông, dáng người mảnh khánh được phác họa một cách mơ hồ