Chương 6: Tôi có việc muốn nhờ cô giúp

Nửa tiếng sau.

Đợi khi Thư Dạng từ lầu hai xuống, mọi người đã dần dần giải tán rồi.

Lâm Lộc Khê đang ngời trên ghế chờ cô, nhìn thấy cô xuất hiện, liền tới gần cô, tò mò hỏi: “Dạng Dạng, ai tìm cậu thế?”

Nhớ đến thỉnh cầu vừa nãy của người đàn ông, Thư Dạng bỗng giật mình, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, mỉm cười: “không có gì, gặp một người bạn thôi.”

Lâm Lộc Khê có chút nghi ngờ gật gật đầu.

Sắc trời đã muộn, thư dương cũng chuẩn bị quay về, nhưng vừa nãy cả hai người đều uống không ít rượu, không thê lái xe được nữa, Thư Dạng lấy điện thoại đang chuẩn bị gọi xe thì một giọng nữ dịu dàng vang lên:

“Thư tiểu thư, Lâm tiểu thư, không bằng đi cùng chúng tôi đi, đã muộn như vậy rồi, gọi xe cũng không tiện.”

Thư Dạng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Âm Ninh đang khoác tay Phó Thần Hi xuất hiện trước mặt cô, người phụ nữ thân mật mỉm cười làm nũng với Phó Thần Hi: “Thần Hi, anh cho Thư tiểu thư và Lâm tiểu thư đi nhờ một đoạn nhé.”

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông lướt qua người cô, chậm rãi thả ra hai từ: “Lên xe.”

Phía sau anh ta, mấy người bạn tốt của Phó Thần Hi lộ ra vẻ thích thú, dường như đang chờ xem một vở kịch hay vậy.

Thư Dạng hơi nhíu mày, từ chối: “Khỏi cần, tự chúng tôi về được.”

Lâm Lộc Khê cũng phụ họa theo: “Đúng thế, ai thèm ngồi xe của mấy người, cứ làm như chỉ có mấy người có xe ấy.”

Lời từ chối này có chút không biết suy xét.

Giọng điệu của Cố Âm Ninh trở nên thận trọng hơn: “Thư tiểu thư, tôi không có ý gì khác, chỉ là bây giờ thực sự không an toàn, hai người con gái các cô cũng không tiện.......”

Phó Thần Hi im lặng nắm tay cô ta, ánh mắt trở nên dịu dàng, trải qua ba năm, Âm Ninh vẫn rất chu đáo hiểu chuyện.

Anh ta liếc nhìn Thư Dạng, lạnh nhạt nói: “Lên xe đi, đây cũng là ý tốt của Âm Ninh, không cần phải lấy sự an toàn của bản thân ra mà tức giận.”

Thư Dạng trong lòng càng khó chịu, giọng điệu lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Phó Thần Hi: “Phó tiên sinh, tôi nói, không cần.”

Phó Thần Hi gương mặt ủ rũ, có chút không hài lòng.

Cố Âm Ninh ở một bên cụp mắt không nói gì, lại để lộ ra vẻ vô tội đáng thương.

Mấy người bạn tốt ở phía sau hai người họ càng dễ dàng nhìn ra được sắc mặt đã thay đổi, thấy bầu không khí có chút gươm súng sẵn sàng, Lâm Lộc Khê xắn tay ao lên thiếu chút nữa là động thủ, đột nhiên giọng nói đùa cợt của Triệu Tiểu Thất truyền tới: “Này, hai chị gái nhỏ đang chơi trò người gỗ đấy à.”

Triệu Tiểu Thất lắc lắc chìa khóa xe trên tay, cười như không cười nhìn đám người trước mặt.

Tuy Triệu Tiểu Thất đã ở cùng Dung Dục mấy năm, nhưng suy cho cùng là đầu bếp riêng của Dung Dục, thân phận rất thần bí, đám người phó thần hi vốn dĩ chưa hề gặp cậu ta, chỉ nghe thấy giọng điệu chào hỏi của cậu với Thư Dạng và lâm lộ tây như rất thân quen, rồi đi qua mọi người, cười híp mắt nói: “Gió ở đây lạnh như vậy, chi bằng để tôi đưa hai chị gái nhỏ về nhé?”

Lâm Lộc Khê lập tức trở nên hưng phấn, kẻ thủ của kẻ thù chính là bạn, có thể vả mặt hai tên khốn kiếp phó thần hi và cố âm ninh, mắt cô lập tức sáng lên, giọng điệu uốn éo: “Vậy cảm cơn anh trai nhé.”

Thư Dạng không nhịn được mỉm cười, nhưng trong lòng cô biết, tính cánh của Triệu Tiểu Thất không chu đáo như vậy, e rằng người bảo cậu ấy đến đưa bọn cô về là Dung Dục.

Cô cùng với Lâm Lộc Khê lên xe, nhìn căn nhà ẩn trong bóng tối, nhớ đến thỉnh cầu của người đàn ông, ánh mắt cô trở nên thăm thẳm xa xăm.

“Thư tiểu thư, nghe giáo sư Văn nói, cô rất thông thạo ở phương diện tâm lý học, có một bệnh nhân, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Lúc đó cô nghe xong, liền trực tiếp từ chối.

Nếu như năm đó cô không gả cho Phó Thần Hi, có lẽ cô đã trở thành một nhà tâm lý học xuất sắc, nhưng bây giờ bảo cô chữa trị cho bệnh nhân, cô đương nhiên sẽ do dự.

“Thật xin lỗi, e là tôi không thể giúp được, anh nên tìm người khác gỏi hơn.”

Dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, người đàn ông có vẻ ôn hòa bình tĩnh hơn, trên môi nở nụ cười nhàn nhã, dường như không hề bởi bì bị cô từ chối mà tức giận.

“Thư tiểu thư.” Cô nghe anh nói: “Cô có thể từ từ suy nghĩ.”

Sau khi Thư Dạng ngồi xe triệu tiểu thất rời đi, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Thần Hi càng trở nên cứng ngắc, sự chênh lệch quá lớn khiến anh ta có chút khó xử.

Phó Thần Hi sắc mặt u ám lên xe, bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt, cho đến khi Cố Âm Ninh nghiêng người qua, mùi thơm dịu nhẹ khiến vẻ mặt anh ta thả lỏng hơn một chút.

“Thần Hi, ngày mai bố mẹ em sẽ về đây thương lượng chuyện hôn sự của chúng ta, ngày mai anh có thời gian không?”

Trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Cố Âm Ninh lộ ra vẻ mong chờ.

Phó Thần Hi nhất thời ngơ ngác, ba năm qua hắn luôn chờ đợi Âm Ninh gả cho hắn, trở thành vợ của hắn, nhưng khi thật sự đợi được đến ngày này, trong lòng hắn vậy mà lại bình tĩnh đến thế, không hề có chút xao đông nào.

“Thần Hi?”

Thấy hắn im lặng, Cố Âm Ninh nhẹ giọng gọi.

Phó Thần Hi lúc này mới nắm tay cô ta, ấm áp nói: “Có thời gian, mấy ngày này anh sẽ giành thời gian để bàn bạc với bác trai bác gái.”

“Bố mẹ em cũng nói sẽ ở bên này một thời gian đến khi hôn lễ của chúng ta kết thúc. Thần Hi, em nhớ bên biệt thự vẫn còn phòng trống, hay là để bố mẹ tạm thời ở đó đi.”

“Ừ.”

Cố gia cũng được xem là gia đình giàu có, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một gia đình giàu có bình thường, từ sau khi Cố Âm Ninh ra nước ngoài du học, nhà ở đây đều đã bán hết rồi, bây giờ trở lại, tương lai sẽ trở thành bố mẹ vợ của hắn, ở khách sạn thời gian dài cũng không phải cách hay.

Phó Thần Hi gọi điện thoại cho trợ lý bảo anh ta lo liệu cho tốt chuyện của Cố gia, từ đầu đến cuối không hề hỏi qua ý kiến của Thư Dạng.

Ngày hôm sau, Thư Dạng đến gặp giáo sư Văn, nói về chuyện của Dung Dục, giáo sư Văn thản nhiên an ủi cô: “khi Dung Dục nhờ ta giới thiệu người phù hợp, người đầu tiên ta nhớ đến chính là em, trong những học sinh mà ta từng dạy, em cũng là người thích hợp nhất, Dạng Dạng, tuy rằng đã qua ba năm, nhưng thầy không hi vọng em cứ như thế mà từ bỏ ước mơ của mình.”

Thư Dạng trầm mặc hồi lâu mới khàn giọng nói: “nhưng mà thầy ơi, em đã không làm thực hành ba năm rồi, như vậy mà tiếp nhận một bệnh nhân là không có trách nhiệm.”

Đối với cô ấy mà nói, để quay về với ước mơ và sự nghiệp sau ba năm làm nội trợ cũng cần phải có dũng khí.

Giáo sư Văn cũng không hề cưỡng ép cô, mà nói một cách ôn hòa: “Thế này đi, cách đây không lâu cố vấn tâm lý của trường Đại học A đã bị xa thải, ta đã giới thiệu em với trường rồi, hay là em đi thử một chút, vừa khéo cô bé nhà Dung gia cũng học ở đó, biết đâu như vậy có thể kéo gần khoảng cách quan sát tình trạng hiện tại của bệnh nhân.”

Thư Dạng ngây người, trong lòng giống như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Giáo sư vì cô mà suy nghĩ chu toàn như vậy, cô thực sự không thể nói lời từ chối.

“Vâng thầy, em sẽ đi xem.”

Giáo sư Văn là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học, trường học vô cùng tin tưởng ứng viên mà ông ấy giới thiệu, cũng không hề làm khó dễ mà tuyển dụng luôn Thư Dạng.

Bởi vì phải tới Đại học A làm việc, Thư Dạng không thể không chuyển nhà, căn hộ bây giờ cô ấy đang ở cách Đại học A quá xa, Thư Dạng nghĩ tới bất động sản dưới tên mình, chỉ có phòng ở ngôi biệt thự đó khá gần, cô nghĩ một hồi rồi quyết định chuyển vào đó.

Nhưng mà, khi cô bắt xe đến biệt thự, đã nhìn thấy trong sân vườn, một nhà Cố Âm Ninh cùng với mẹ chồng cũ của cô đang uống trà nói chuyện.

Mẹ Phó nắm chặt tay Cố Âm Ninh, trong mắt tràn đầy ý cười: “Ông bà thông gia, tôi ấy à chính là thích đứa bé Cố Âm Ninh này, Âm Ninh so với Thư Dạng đó tốt hơn vạn lần, nếu nó gả qua đây, Phó gia chúng tôi nhất định sẽ nâng niu cưng chiều nó.”

“Âm Ninh có thể gả tới phó gia, cũng là phúc phần của nó, năm đó nếu không phải có chút hiểu lầm, Âm Ninh nhà chúng tôi và Phó Thần Hi đã ở bên nhau rồi, cũng sẽ không có chuyện của Thư Dạng gì đó.”

Thư Dạng mặt vô cảm nhìn cảnh tượng trò chuyện vui vẻ trong sân, trong mắt lại có chút lạnh lùng.