CHƯƠNG 42: Sập bẫy

“Dung Tam gia muốn gặp tôi?” Phó Nhã Tuệ lộ rõ vẻ vui mừng, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa nãy tính kế Thư Dạng, lại cảnh giác nhìn Dung Âm: “Dung Tam gia tìm tôi có chuyện gì?”

“Làm sao tôi biết anh ấy tìm cô làm gì! Dù sao tôi cũng chỉ thấy anh ấy cầm một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền đó lần trước anh tôi tốn mấy trăm vạn mua về, tôi đòi nhiều lần mà không cho! Anh ấy còn không cho tôi nói với người khác, nếu không cô nghĩ tại sao tôi lại phải nghĩ đủ mọi cách kéo chị dâu của cô đi chứ?”

Dung Âm hung hăng trừng mắt: “Nếu cô không đi, thật đúng là quá tốt! Dây chuyền là của tôi!”

Phó Nhã Tuệ lập tức ngăn cô lại: “Dung Âm, nếu Dung Tam gia đã bảo cô qua gọi tôi, đương nhiên là tôi muốn đi rồi.”

Nói rồi cô ta liền đi lên lầu, trong đầu toàn là lời nói của Dung Âm về sợi dây chuyền kia, chẳng lẽ là Dung Tam gia muốn tặng cho cô?

Khi nghe thấy Dung Âm nói dây chuyền trị giá mấy trăm vạn, hai mắt cô ta như phát sáng, nhất định là Dung Dục thấy cô ta tốt hơn Thư Dạng.

trong lòng cô ta đã vui đến nở hoa, vừa nghĩ tới Dung Tam gia muốn gặp riêng mình, cô ta liền kích động không thôi, cô ta đi đến căn phòng thứ nhất phía bên trái, lúc gõ cửa, gương mặt cô ta đỏ lên.

Khi gõ cửa cô ta không hề dùng lực, nhưng cửa đã tự mở ra, cô ta đi vào, trong phòng tối om, không hề mở đèn.

“Dung Tam gia?” cô ta cất giọng gọi.

Không ai trả lời, không gian tối đen khiến cô ta có chút sợ hãi.

“Rầm!” tiếng đóng cửa vang lên, lúc này cô ta mới thực sự hoảng.

“Dung Tam gia! Anh có trong này không?” giọng cô ta run rẩy, hai tay bám vào vách tường mò mẫm muốn mở đèn, nhưng cô ta chỉ sờ thấy bức tường cứng ngắc và lạnh lẽo.

Đúng lúc này, lạch cạch một tiếng, đèn sáng.

Giờ cô ta mới phát hiện ra, trong phòng ngoại trừ cô ta, còn có một người đàn ông, mà người đó cô ta cũng biết.

Phó Nhã Tuệ biến sắc, lập tức chạy về phía cửa.

“Phó Nhã Tuệ, cô đứng lại cho tao!” giọng nói của người đàn ông mang theo sự tức giận, ngăn Phó Nhã Tuệ không cho chạy: “Không cho mày chạy! Mày dám lừa tao! Mày nói người phụ nữ kia là kẻ mà ai cũng có thể làm chồng cô ta, kêu tao bao nuôi cô ta, bây giờ cũng bởi vì những lời này của mày, mà hợp đồng mà tao và Dung gia mới kí bị hủy bỏ, còn triệt để bị Dung gia xóa tên, đây đều là lỗi của mày!”

“Tôi không có nói sai!” Phó Nhã Tuệ sắc mặt tái nhợt, giọng nói the thé, mắng: “Cô ta chính là một người phụ nữ đã từng ly hôn, ai biết Tam gia vì cái gì mà cứ bảo vệ cô ta! Lại nói, là do bản thân ông tự có ý đồ xấu! Liên quan gì đến tôi?”

Người đàn ông tức điên lên, gào thét: “Nếu không phải do mày sao tao có thể chú ý đến cô ta? Nếu không phải mày nói chuyện này thành công rồi, Phó gia sẽ hợp tác với tao thì tao có đi tìm cô ta không? Lại nói, tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của mày!”

“Ông! Ông không được nói nhăng nói cuội! Tôi không biết ông đang nói gì cả!” sắc mặt Phó Nhã Tuệ cực kì khó coi, đẩy người đàn ông ra, nhưng lại bị hắn ta bắt lại lần nữa.

Cô ta sợ hãi nhìn người đàn ông như bị điên này: “Thả tôi ra! Tôi là người của Phó gia! Chỗ này là tiệc rượu của Dung gia, ông không được làm bậy! Tôi cảnh cáo ông!”

“Là mày hại tao! Nếu không phải do mày, tao sẽ không mất hết tất cả!” Người đàn ông tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu như màu máu.

Phó Nhã Tuệ bị dọa cho toàn thân run rẩy, cầm túi xách liều mạng đập: “Cút đi! Tránh ra! Là tôi kêu ông đi quấy rối cô ta thì sao, ông đã đắc tội Dung gia, còn muốn đắc tội Phó gia nữa hay sao?”

Cô ta ném túi xách, người đàn ông không kịp phản ứng, cô ta liền nhân cơ hội chạy ra cửa.

“Cô chạy gì mà chạy?” Giọng nói sắc bén của Triệu Tiểu Thất vang lên, cản đường cô ta lại.

Phó Nhã Tuệ toàn thân run rẩy: “Anh là ai?”

Hai người bước ra từ trong một căn phòng khác, người đàn ông kia đã bị dẫn đi.

Trong phút chốc con ngươi của Phó Nhã Tuệ co rút lại, Thư Dạng và Dung Dục cùng đi về phía cô ta.

“Thư Dạng! Tam gia!” Cô ta kinh hãi thốt lên: “Tam gia, không phải như vậy đâu, tôi có thể giải thích.”

Nhìn biểu cảm lạnh lùng của Dung Dục, cô ta lập tức hiểu ra, chỉ vào Thư Dạng chửi ầm lên: “Là tiện nhân nhà cô lập kế hãm hại tôi! Cô đúng là thứ đàn bà độc ác!”

Hai tròng mắt của Thư Dạng lạnh thấu xương nhìn cô ta, ngữ khí cũng vo cùng lạnh lùng:

“Phó Nhã Tuệ, cô năm lần bảy lượt trêu trọc tôi, lần này lại còn bày ra kế vô sỉ như vậy, cô luôn cho rằng Phó gia mãi mãi là chỗ dựa của cô, nếu như lần này cả Phó gia cũng không cứu nổi cô thì sao?”

“Tôi là người của Phó gia! Anh tôi đương nhiên sẽ làm chỗ dựa cho tôi, còn cô, cô có tư cách gì mà nói tôi? Cô không phải cũng là dựa vào Dung Tam gia đó sao! Tôi cái gì cũng không làm sai, cô đừng có mà ăn nói bậy bạ!” âm thanh cao vυ"t của Phó Nhã Tuệ dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Ánh mắt Dung Dục lạnh băng sắc bén như một lưỡi dao, nhìn chằm chằm vào bộ dạng đang run rẩy của Phó Nhã Tuệ, “Phó tiểu thư, hôm nay trong hoa viên xảy ra chuyện gì hẳn là cô biết rõ, tại sao phải làm như vậy?”

“Tam gia! Anh tin tôi, không phải tôi, là cô ta!” Phó Nhã Tuệ chỉ vào Thư Dạng, “Người đàn ông vừa nãy chắc chắn là do cô ta sắp xếp để hãm hại tôi! Tôi không làm gì cả!”

Lúc này, trong căn phòng thay đồ kia, Cố Âm Ninh đã thay sang một bộ lễ phục mới.

Lúc cô ta vừa định xuống lầu liền nghe thấy tiếng gào thét, hình như là giọng của con gái, Cố Âm Ninh kì lạ đi tới, đến gần cửa nghe một hồi thì nhận ra là giọng của Phó Nhã Tuệ.

Hình như trong phòng Phó Nhã Tuệ đang cãi nhau với ai đó, cô ta lại nghe thêm một lúc, xác định người ở bên trong là Thư Dạng, thì ra là Thư Dạng và Phó Nhã Tuệ đang cãi nhau, cô ta còn nghe được cả giọng của Dung Dục.

Cô ta vội vã xuống lầu nói với người Phó gia, “Thần Hi, nhanh lên lầu hai, hình như Nhã Tuệ đang cãi nhau với Thư Dạng!”

“Cái gì! Tiện nhân kia dám bắt nạt con gái ta!” Phó mẫu kích động lập tức đi về Phía cầu thang.

Phó Thần Hi cùng Phó mẫu đi theo Cố Âm Ninh lên lầu, vừa vào cửa đã thấy Phó Nhã Tuệ đang khóc lóc cầu xin Dung Dục, nước mắt đầm đìa.

Thư Dạng và Triệu Tiểu Thất ở một bên xem kịch, Phó mẫu đau lòng lập tức nhào tới, đỡ Phó Nhã Tuệ lên, “Con gái! Con làm sao thế này? Ai bắt nạt con?”

Bà ta chỉ về hướng Thư Dạng, “Có phải là cô không? Cô lại làm gì rồi? Tại sao cô lại làm Nhã Tuệ bị thương!”

Phó Thần Hi nghiêm túc nhìn Dung Dục, trịnh trọng nói: “Dung Tam gia, Phó gia mặc dù không so được với thế lực lớn mạnh của Dung gia, nhưng cũng không phải tùy tiện để người ta bắt nạt.”

“Nhã Tuệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em mau nói đi!” Cố Âm Ninh đi đến bên cạnh Phó Nhã Tuệ, ân cần hỏi han.

Theo như cô ta biết, dựa theo tính tình của Phó Nhã Tuệ, không có mấy người có thể bắt nạt cô ta, trừ khi chuyện kia đã bị Dung Dục phát hiện, bây giờ cô ta nhất định đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Phó Nhã Tuệ.

Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới chính là, Phó Nhã Tuệ lại không hề cho cô ta chút mặt mũi nào, trực tiếp hất tay cô ta ra: “Còn không phải đều tại chủ ý ngu ngốc của chị sao!”

Phó Thần Hi lạnh lùng nói : “Nhã Tuệ, em đang nói gì vậy? Đó là chị dâu của em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói!”

Cố Âm Ninh phụ họa, thâm ý nói: “Không sao hết, Nhã Tuệ, có chuyện gì em mau nói ra, dù sao chỗ này cũng chỉ có mấy người bọn em, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Phó Nhã Tuệ nhìn cô ta một cái, đột nhiên hiểu ra, cô ta lập tức ủy khuất, nói: “Vừa nãy, Dung Âm nói với em, nói Dung Tam gia hẹn gặp em ở đây, không ngờ trên lầu vốn dĩ không hề có Dung Tam gia, chỉ có một người đàn ông trung niên muốn làm loạn với em, em phải cố gắng giãy giụa không dễ gì mới thoát khỏi được. Sau đó thì thấy Thư Dạng cùng Dung Tam gia ở cùng một chỗ, nhất định là Thư Dạng cố ý làm vậy muốn để em bị mất mặt trước mặt Dung Tam gia!”

Phó mẫu chỉ tay về phía Thư Dạng run rẩy: “Cô! Cô dám làm vậy với con gái tôi! Chỗ này là tiệc rượu của Dung gia đấy!”

Bà ta đau lòng nhìn Dung Dục: “Dung Tam gia, Thư Dạng cho người bắt nạt con gái tôi, cậu nhất định phải phân rõ đúng sai!”

Thư Dạng khịt mũi xem thường, cười khẩy nói: “A, đúng thật là nên phân rõ đúng sai!”

“Lời tôi nói đều là thật!” Phó Nhã Tuệ hét lên.

Phó Thần Hi nghiêm mặt nói: “Chi bằng mời Dung lão gia tử đến giúp phân xử?”