CHƯƠNG 41: Trả đũa

Khi Dung Âm chạy xuống dưới lầu cô đã thay một bộ đồ khác, bộ đồ so với khi nãy còn lộng lẫy hơn, cô nàng chạy đến bên Thư Dạng, “Chị Thư, chị nhìn xem bộ này có được không?”

“Nhìn đẹp lắm.”

“Chị Thư, tay chị bọ làm sao thế? Sao lại đỏ như vậy?” Dung Âm ân cần hỏi.

Thư Dạng không muốn để cô nàng lo lắng, “Không cẩn thận đυ.ng phải, không sao hết.”

“Không thể nào! Không cho chị Thư nói dối, có phải là Phó Nhã Tuệ làm không! Em giúp chị báo thù!” Cô nàng khí thế hùng hổ định đi tới chỗ Phó Nhã Tuệ.

Dung Dục ngăn cô lại: “Là có người giả danh ta kêu Thư Dạng ra hoa viên, có người muốn làm hại Thư Dạng.”

“Cái gì?!” Dung Âm trợn mắt.

Chỗ này là tiệc rượu của Dung gia, là ai to gan đến nỗi chỗ này cũng dám làm bậy! Hơn nữa Thư Dạng còn là bạn gái mà Dung Dục mang đến?

Dung Âm lập tức bám lấy cánh tay Dung Dục, nổi giận đùng đùng: “Anh! Anh nhất định không được bỏ qua cho người đó, sớm biết như vậy em đã đưa chị Thư đi thay đồ cùng em rồi.”

Nếu lúc đó cô kiên trì kéo Thư Dạng đi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lúc đang nói chuyện, quản lý khách sạn đi đến bên cạnh Dung Dục: “Tam gia, camera ghi lại sau khi phục vụ kia khóa cửa sảnh nhỏ liền rời khỏi khách sạn, tôi đã hỏi nhân viên phục vụ khác và bảo vệ, điện thoại của hắn không gọi được, địa chỉ mà hắn lưu ở đây không đúng.”

Dung Dục lạnh mặt, “trong bữa tiệc hắn từng tiếp xúc với ai?”

“Tam gia, hắn phụ trách đưa rượu, trong bữa tiệc gần như tiếp xúc với tất cả mọi người.”

“Không cần tìm, tôi biết là ai.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Thư Dạng và Dung Dục đồng thời nhìn về phía Triệu Tiểu Thất.

“Sao vừa rồi không nhìn thấy cậu?” Thư Dạng nghi hoặc.

“Nếu như không phải tôi đến muộn, sao có thể chứng kiến một màn này chứ?” Triệu Tiểu Thất giơ điện thoại lên.

Là một bức ảnh.

Một người đàn ônh đứng ở hậu hoa viên, một người phụ nữ cầm ly Champagne đứng bên cạnh hắn nói gì đó.

Chính là người vừa rồi quấy rối Thư Dạng ở hoa viên, mà người phụ nữ kia là Phó Nhã Tuệ!

Ánh mắt Thư Dạng sắc lẹm, Phó Nhã Tuệ năm lần bảy lượt trêu chọc cô, bây giờ còn nghĩ ra biện pháp bỉ ổi như vậy.

Triệu Tiểu Thất lại mở một bức hình khác, hừ lạnh một tiếng: “E rằng không chỉ có một người.”

Trong ảnh chính là lúc Dung Âm ở phía trước bảo vệ cô, phục vụ phía sau bưng khay rượu đi qua, nhưng lại có mọt cái chân thò ra ngán cẳng chân hắn.

Nhân viên phục vụ đứng không vững, làm rượu đổ lên lễ phục của Dung Âm.

Chủ nhân của bàn chân kia đang cùng nói chuyện với Phó Nhã Tuệ, làm như không có gì xảy ra.

Dung Dục dày đặc khí thế lạnh lẽo, cặp mắt sâu không thấy đáy kia cũng nhìn vào Cố Âm Ninh.

Dung Âm phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng: “Phó Nhã Tuệ! Em nhất định phải cho cô ta biết tay, ngày nào cũng khi dễ chị Thư, thật sự cho rằng chị Thư dễ bắt nạt như thế à!”

“Âm Âm!”

Dung Dục nhìn một cái liền biết cô có ý gì, cản Dung Âm lại: “Nghe chị Thư Dạng của em nói gì đã.”

“Âm Âm, em có thể giúp chị một việc không?” Thư Dạng ôn nhu nhìn Dung Âm.

“Đương nhiên là được, chị Thư cứ nói.”

Thư Dạng ghé vào tai Dung Âm nói nhỏ vài câu, khiến cho Dung Dục và Triệu Tiểu Thất vô cùng hiếu kì.

Dung Âm cười đến ru cả người, “Chị Thư, cách này của chị hay thật đấy!”

“Mau đi đi.” Thư Dạng khẽ cười.

Dung Âm đi rồi, Thư Dạng lại quay qua Dung Dục, nói: “Tam gia, tiếp theo đây phải nhờ anh rồi.”

“Được.” Dung Dục chỉ nói một chữ, bây giờ trong lòng anh chỉ có sự lạnh lẽo.

Một bên khác của đại sảnh, Phó Thần Hi đang nói chuyện cùng tổng giám đốc của mấy công ty khác, Phó mẫu cùng mấy vị phu nhân nói chuyện phiếm, cười nịnh nọt.

Phó Nhã Tuệ cùng Cố Âm Ninh đang ngồi ở sô pha không hề có ý tốt nhìn Thư Dạng, Phó Nhã Tuệ đang nghĩ phải làm sao mới khiến Thư Dạng mất mặt, thì Dung Âm bưng ly rượu vang đến bên cạnh cô ta.

“Cố Âm Ninh, cô ra đây một chút.” Dung Âm kiêu ngạo nói.

Cố Âm Ninh nhìn cô kì lạ, nhưng vẫn là đứng lên, dù sao Dung Âm cũng là công chúa của Dung gia, chỗ này còn là địa bàn của Dung gia.

“Không biết Dung tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?” Cô ta ôn nhu hỏi, cử chỉ đều tỏ ra hào phóng.

“Tôi chỉ là muốn cùng cô uống một ly.” Dung Âm cầm ly rượu vang trong tay đi tới gần cô ta, bỗng nghiêng chân một cái, ly rượu trong tay cũng theo đó đổ xuống, chất lỏng màu đỏ toàn bộ đổ lên người Cố Âm Ninh, bộ lễ phục đắt đỏ kia bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn.

Cố Âm Ninh cố kìm nén sự tức giận, chỉ là không thể che giấu sắc mặt xanh mét của cô ta.

Dung Âm lập tức hoảng sợ nói: “Ai da, Cố tiểu thư sao lại bất cẩn thế, biết tôi muốn uống với cô một ly, sao cô lại không đứng xa một chút, người không biết lại còn nghĩ rằng là tôi cố ý đấy.”

“Không sao Dung tiểu thư, là tôi không cẩn thận.” Cố Âm Ninh khó xử.

Xung quanh đã có rất nhiều người nhìn qua đây, giống hệt khi nãy khi váy Dung Âm bị làm cho ướt nhẹp.

Dung Âm giả vờ tốt bụng nói: “Cố tiểu thư, cô thật là xui xẻo giống tôi, vừa rồi tôi cũng bị rượu làm bẩn váy, may là ở đây tôi có mấy bộ lễ phục, hay là tôi đưa cô đi thay bộ khác nhé?”

Cố Âm Ninh chưa kịp trả lời, Phó Nhã Tuệ đã thay cô ta đông ý: “Được, chị dâu chị đi thay lễ phục với Dung tiểu thư đi.”

Nếu như có thể có chút quan hệ với người nhà Dung gia, nhất đinh sẽ có thể tới gần Dung Tam gia hơn một chút.

Cố Âm Ninh hiển nhiên không biết cô ta có ý gì, màu váy bị rượu làm cho loang lổ, không thể mặc được nữa, cô ta khẽ nói với Dung Âm: “Vậy thì cảm ơn Dung tiểu thư.”

Dứt lời, Cố Âm Ninh theo Dung Âm lên lầu.

Vào trong phòng, Dung Âm liền bày tất cả lễ phục mình mang tới lên giường, “Cô cứ chọn đại một bộ đi.”

Cố Âm Ninh nhìn một giường lễ phục có chút đố kị, mỗi một bộ đều là của các nhãn hàng xa xỉ, không phải ai cũng có thể mua được.

Còn có một số nhãn hiệu hàng đầu, bọn họ còn phải xem người mua là ai, không phải ai cũng sẽ bán lễ phục.

Cũng giống như có một bộ lễ phục của một nhãn hiệu, Cố Âm Ninh dã muốn mua từ lâu, nhưng chưa có tư cách mua nó.

Cô ta chọn đại một bộ, đi vào phòng thay đồ.

Mà khi cô ta vào thay đồ, Dung Âm liền lập tức xuống lầu.

Hai người lên lầu rồi, Phó Nhã Tuệ cảm thấy nhàm chán, đi tìm Phó mẫu, Phó mẫu đang phàn nàn với mấy vị phu nhân khác.

“Đúng là không biết xấu hổ, thế mà còn dám tới tiệc rượu, cũng không sợ gặp phải chúng tôi!”

Các phu nhân khác hỏi: “Nhìn Thư Dạng như thế kia, đâu có giống loại người mà bà nói?”

Phó mẫu kích động: “Đó là cô ta giả vờ, tất cả đều là diễn kịch thôi!”

Bà ta quay đầu thì thấy Phó Nhã Tuệ ở phía sau: “Nhã Tuệ, chị dâu của con đâu?”

“Chị dâu vào nhà vệ sinh rồi.” Phó Nhã Tuệ nhẹ nhàng nói.

Trước mặt nhiều người như vậy vẫn cần mặt mũi, đâu thể nói Dung Âm không cẩn thận làm ướt váy của Cố Âm Ninh, rồi còn giúp đổi bộ lễ phục mới.

Phó Nhã Tuệ đang nghĩ phải nói gì để bôi nhọ Thư Dạng, Dung Âm lại xuất hiện.

Phó Nhã Tuệ nhìn sau lưng cô, có chút nghi ngờ: “Chị dâu tôi đâu?”

Dung Âm tức giận nói: “Chị dâu cô còn đang thay lễ phục, tôi tới là để nói với cô, anh tôi muốn gặp cô, ở căn phòng thứ nhất bên trái trên lầu, cô mau đi đi.”