CHƯƠNG 40: Gặp nạn

Thư Dạng đi theo nhân viên phục vụ đến hậu hoa viên, nơi này không có một bóng người, cô nghi hoặc: “Dung Tam gia ở đâu?”

“Thư tiểu thư, Tam gia chỉ bảo tôi đưa cô tới đây, cái khác đều không nói, cô có thể đi dạo ở đây trước.” Nói xong nhân viên phục vụ vội vàng rời khỏi, còn không quên đóng cửa ra hậu hoa viên.

Trong hậu hoa viên gió thổi lạnh, cô vốn dĩ mặc ít, bỗng thấy hơi lạnh, rùng mình một cái.

Lúc cô đang định đẩy cửa ra, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cô, “Muốn đi đâu?”

Thư Dạng xoay người, liền thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục cản cô lại, ánh mắt buồn nôn của hắn còn dán chặt trên người cô.

“Tránh ra!” Thư Dạng tức giận hất tay của hắn ra.

Thế nhưng sức lực của người đàn ông kia quá lớn, cô rất khó khắn lay động hắn.

“Mỹ nữ à, tôi biết cô là ai, Phó Thần Hi không cần cô, cô lại muốn trèo lên người Dung Tam gia. Có điều tôi khuyên cô vẫn là đừng có mà si tâm vọng tưởng, chi bằng chúng ta thử xem, không phải là cô cũng vì tiền thôi sao? Tôi có rất nhiều tiền!” giọng nói khàn khàn của hắn rất khó nghe, khiến người ta buồn nôn.

Thư Dạng lạnh mặt, ngữ khí cũng cực kì băng lãnh: “Tôi khuyên ông nên nghĩ cho kĩ, biết tôi là ai, thì cũng phải biết tối nay tôi là bạn gái của ai, ông dám đυ.ng vào bạn gái mà Dung Tam gia đưa tới, ông cảm thấy anh ấy sẽ bỏ qua cho ông sao?”

“Gì cơ? Cô cho rằng cô là ai? Tôi mới vừa đám phán một mối làm ăn với Dung gia, cô chỉ là thứ đồ chơi, cô thật sự cho rằng Dung Tam gia thật lòng với cô sao? Đừng có ngây thơ như thế, loại gia tộc lớn như thế này thì có bao nhiêu chân tình? Cho dù là có, cũng không thể nào là cô được! Còn không bằng cô đi theo tôi, nếu không phải thấy cô có mấy phần nhan sắc, cô cho rằng tôi sẽ để ý đến cô sao!”

Hắn cười xấu xa, hơi thở khiến người khác ghê tởm, còn lảm nhảm không ngừng: “Có điều, cô quả thực là có vài phần nhan sắc, toàn bộ phụ nữ trong tiệc rượu đều không đẹp bằng cô, nhất là dáng vẻ ngây thơ này!”

Thật khiến người ta buồn nôn, sắc mặt Thư Dạng tái nhợt, trừng mắt: “Tôi cảnh cáo ông! Nếu ông dám đυ.ng vào một sợi tóc của tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua!”

“Thành thật chút đi! Bây giờ ở chỗ này cũng chỉ có hai ta, cửa cũng đóng rồi, cô còn muốn chạy?” hắn nắm tay Thư Dạng ôm cô vào lòng, gương mặt dầu mỡ già nua kia kích động đỏ lên, một tay khác sờ vai của cô.

Thư Dạng đột nhiên giơ chân đạp cho hắn một cái, chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết, hắn che phần dưới của mình đau đớn kêu lên: “Cô! Lão tử sẽ không bỏ qua cho cô!”

Tuy hắn đau đớn nhưng tay kia vẫn không bỏ cổ tay Thư Dạng ra, hắn chịu đau đứng dậy.

Thư Dạng liều mạng giãy giụa, cổ tay bị nắm chặt, da thịt đỏ cả lên.

“Ông thả tôi ra! Thả ra!” cô liều mạng kêu, một bàn tay đột nhiên bụp lấy miệng cô: “Không được kêu!”

“Cứu mạng!” cô giãy loạn lên, bạ đâu cào đó, cào cho mặt tên đó bị thương.

Khi ông ta định cho cô một cái tát, thì một bàn tay to nắm lấy tay ông ta không sao rút ra được.

“Ai dám làm chậm trễ chuyện tốt của lão tử!” hắn mắng một tiếng xong quay lại nhìn thì bị dọa đến không nói nên lời.

Thư Dạng nhìn thấy Dung Dục, mắt đỏ lên, xống mũi cay cay.

“Buông cô ấy ra!” âm thanh lạnh băng của Dung Dục dọa cho hắn phải bỏ tay Thư Dạng ra.

Thư Dạng lập tức chạy đến sau lưng anh, “Giúp tôi báo cảnh sát.”

Trong mắt Dung Dục lộ ra vẻ đau lòng, “Được.” Nhìn thấy cổ tay Thư Dạng đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau.

Người đàn ông kia bị dọa sắc mặt trắng bệch, giải thích: “Tam gia, cậu nghe tôi giải thích, tôi nhìn thấy cô ta trong hoa viên, sau đó tôi đi tới, là cô ta quấn lấy tôi!”

Dung Dục chỉ nhìn Thư Dạng, chỉ nghe cô nói: “Có nhân viên phục vụ nói anh tìm tôi, rồi đưa tôi tới đây, nhưng không có anh ở đây, sau đó người này liền không cho tôi đi, nói tôi đi cùng ông ta.”

“Nói dối! Cô ta nói dối!” hắn hoàn toàn hoảng sợ, “Cô ta trước đây từng vượt rào, đã có tiền án từ trước, Tam gia không thể tin cô ta! Chúng ta là bạn làm ăn, sao cậu có thể tin lời cô ta nói được chứ!”

Dung Dục khoác áo của mình lên người Thư Dạng, xoay người đấm cho tên kia một quyền.

Hắn bị đánh bò lăn dưới đất, “Tam gia! Cậu phải tin tôi!”

Dung Dục từng bước đi đến chỗ hắn, giày da đạp mạnh trên người hắn, dọa cho sắc mặt hắn ngày càng khó coi.

“Tam gia! Cậu không thể như vậy! Dung Dục! Cậu muốn làm gì?”

“Từ hôm nay trở đi, Nam Thành sẽ không còn chỗ cho ông.” Dung Dục lạnh giọng.

“A!” hắn trơ mắt nhìn giày da sáng bóng dẫm lên đùi mình, tiếng xương vỡ vụn được che lấp bằng tiếng gào thét của hắn.

Hắn không thể tin được trừng mắt nhìn chân mình, quằn quại trên đất.

“Tam gia! Tôi sai rồi! Là tôi có mắt không tròng, ngài tha cho tôi đi! Tôi không dám nữa đâu!”

Mấy người bảo vệ chạy tới, khiêng hắn ra ngoài.

Dung Dục đi đến chỗ Thư Dạng, thu lại khí thế bức người vừa rồi: “Xin lỗi, là do tôi sơ xuất.”

Sắc mặt Thư Dạng vẫn rất khó coi, cổ tay chỗ xanh chỗ tím rõ ràng, nói: “Tam gia, chuyện này không phải lỗi của anh.”

Càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng, đầu tiên là Dung Âm bị làm bẩn váy, sau đó là cô được đưa tới đây.

Không cần cô nói gì, Dung Dục đã cho người đi xem lại máy giám sát.

“Tôi biết rồi, em yên tâm, tôi sẽ tìm được người kia, em vào trước đi, ở đây lạnh.”

Thư Dạng khoác áo của anh, còn mang theo hơi ấm của anh, trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Vào thời điểm quan trọng nhất anh luôn là người đầu tiên xuất hiện, trong lúc cô tuyệt vọng cho cô ánh sáng, khiến cô không khỏi muốn xích lại gần anh một chút.

Cô gật đầu, đi bên cạnh Dung Dục: “Cảm ơn anh, tôi lại nợ anh một ân tình rồi.”

Ánh mắt Dung Dục vẫn còn hơi lạnh lẽo, chuyện vừa rồi làm anh rất tức giận, chỉ là đối với lòng biết ơn chân thành của Thư Dạng, anh vẫn là có chút không thoải mái, “Là tôi mời em đến đây, xảy ra chuyện như vậy là trách nhiệm của tôi, lần này không phải ân tình.”

Dung Dục cùng Thư Dạng quay lại đại sảnh, trong hoa viên xảy ra chuyện gì, không một ai biết, trong đám người lại có hai cặp mắt thấp thỏm không yên nhìn chằm chằm về bên này.

Từ sau khi Thư Dạng rời khỏi, Phó Nhã Tuệ vẫn luôn khẩn trương nhìn về phía hoa viên, khi nhìn thấy nhân viên phục vụ đi ra ngoài đóng cửa lại, ả ta toàn thân run rẩy kích động.

Cô ta có thể đoán được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, một khi sự việc bại lộ, Thư Dạng sẽ trở thành tiêu điểm để toàn bộ người trong tiệc rượu phỉ nhổ, Dung Tam gia nhất định sẽ biết được người phụ nữ này buồn nôn đến mức nào.

Cố Âm Ninh vẫn luôn ở cạnh Phó Thần Hi, người bên cạnh nói chuyện cô ta cũng không để tâm, mãi đến lúc trông thấy Dung Dục vội vã đi về phía hoa viên cô ta liền biết kế hoạch lại bị ngăn cản.

Tại sao? Lần nào cô ta cũng có thể thoát được?

Lúc Cố Âm Ninh đang vô cùng tiếc nuối, thì Phó Nhã Tuệ hấp tấp chạy tới.

“Chị dâu! Tiện nhân kia thế mà không sao, Tam gia lại cứu cô ta rồi!”

Cố Âm Ninh cố che giấu sự bực bội trong lòng, vẫn ôn hòa nói: “Trước hết đừng hoảng, cứu thì cứu, em đừng khẩn trương như vậy, nếu không người khác còn tưởng em đã làm cái gì đấy.”

“Lỡ như bị tra ra......”

“Yên tâm đi, nhân viên phục vụ đó đã đi rồi.” Cố Âm Ninh an ủi nói.