Chương 3: Người đàn ông bảy phần yêu nghiệt, ba phần ôn nhã

Thời gian của bữa tối là 8 giờ, lúc Thư Dạng về đến căn hộ là hơn 7 giờ.

Có thể là vì rời khỏi Phó gia, trong lòng Thư Dạng hiếm khi được thư giãn, cô tắm xong, sạc điện thoại xong, vẫn còn sớm.

Thư Dạng chọn chiếc váy màu hoa hồng đỏ mà bản thân yêu thích đã từ rất lâu rồi cô không đυ.ng tới, đổi cặp kính dày kia sang kính áp tròng, trang điểm nhẹ nhàng.

Đây là những việc mà cô gần như không làm khi ở Phó gia.

Khi vừa mới gả tới Phó gia, cô cũng trang điểm, nhưng mẹ Phó lại ghét bỏ nói cô như yêu tinh, không có đức hạnh, Phó Thần Hi đến nhìn cũng lười nhìn cô một cái.

Cô bây giờ thích làm gì thì làm, tự do lựa chọn những thứ mình thích. Thay quần áo xong, trang điểm xong, Thư Dạng gọi xe đi đến nhà cũ Phó gia.

“Thiếu phu nhân, mời đi bên này.”

Quản gia nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thư Dạng, có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính như xưa mời cô vào dùng bữa.

Nghe thấy ông không đổi cách xưng hộ, trong lòng Thư Dạng biết có lẽ Phó lão gia tử không hi vọng cô và Phó Thần Hi ly hôn.

Quả nhiên.

Khi cô bước vào, trên bàn ăn ngoại trừ Phó Thần Hi còn có Cố Âm Ninh. Phó lão gia tử sắc mặt âm u, không nói chuyện, bầu không khí có vẻ khá nặng nề.

Nhìn thấy cô, sắc mặt của phó lão gia tử mới dịu đi vài phần, nụ cười ôn hòa chào đón cô: “Dạng Dạng, tới đây, đã rất lâu rồi con không đến ăn cơm với ông nội.”

Phó Thần Hi vô thức ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người Thư Dạng, trong tim bất chợt rung lên.

Thư Dạng tháo kính ra, đôi mắt phượng dài và hẹp đó liền lộ ra, đáy mắt sáng lấp lánh, phối với màu đỏ như hoa hồng, quyến rũ và kiêu hãnh.

So với trong ấn tượng của anh, cái người phụ nữ cư xử tốt, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời đó...........hoàn toàn không giống nhau.

Đang trong dòng suy nghĩ, có một đôi tay ấm áp cầm lấy tay anh, Phó Thần Hi nghiêng đầu qua, Cố Âm Ninh lo lắng nhìn anh: “thần hi, có phải dạ dày khó chịu không, có muốn ăn chút canh không?”

Phó Thần Hi lắc đầu.

Thư Dạng chào hỏi Phó lão gia tử xong, rất bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, coi như không thấy màn tương tác của hai người kia.

Ngược lại Phó lão gia tử khịt mũi khinh thường.

Phó gia khi dùng bữa, luôn trú trọng việc ăn cơm không nói chuyện, Thư Dạng không có khẩu vị, chỉ là cùng với lão gia tử tùy ý ăn một chút.

Dùng bữa xong, Phó lão gia tử kéo cô lại: “Chuyện của con và A Hi ta đã nghe nói rồi, Dạng Dạng, con yên tâm, Phó gia chúng ta chỉ nhận một đứa cháu dâu là con thôi.”

Ông liếc nhìn Phó Thần Hi và Cố Âm Ninh đang ở một bên sắc mặt có chút cứng ngắc, chỉ gà mắng chó nói: “Cho dù có người phải rời khỏi Phó gia, cũng nên là loại tiểu tam phá hoại gia đình nhà người khác cùng với thứ đàn ông cặn bã không có trách nhiệm!”

Thư Dạng có chút bối rối.

Phó Thần Hi cau mày, sắc mặt tối sầm, Cố Âm Ninh ở một bên nắm chặt tay anh ta, rưng rưng nước mắt, trông cực kì đáng thương.

Phó lão gia tử mới không thèm quan tâm hai người đó, vỗ bàn trà thở dài: “Ta với cha con là bạn lâu năm, lúc con gả qua đây ta thực sự rất vui, nếu như bây giờ để con rời khỏi Phó gia, ta nên giải thích với cha con thế nào đây.”

Phó Thần Hi xoa xoa thái dương, “Ông nội, con sẽ cố hết sức để bù đắp cho Thư Dạng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng......”

Phó lão gia tử bỗng nhiên giận dữ: “Miễn cưỡng cái gì, ta thấy mày là mù mắt rồi! Toàn là nhìn trúng loại phụ nữ gì không biết!”

“Ông nội.....”

Nhìn thấy Phó lão gia tử và Phó Thần Hi sắp cãi nhau, Thư Dạng giọng ôn hòa tiếp lời: “Ông nội, không phải anh ấy muốn ly hôn, là con muốn ly hôn.”

Lời vừa nói xong, cả phòng khách liền yên tĩnh đến kì lạ.

Thư Dạng rót cho Phó lão gia tử một ly nước ấm, để Phó lão gia tử uống cho bình tĩnh lại, chầm chậm nói: “Ông nội, ông không cần lo lắng cho con, con không có chịu ủy khuất, tất cả những gì con làm đều là làm theo trái tim của mình, con ly hôn, con ly hôn, cũng chỉ là vì không thích Phó tiên sinh nữa.”

Sắc mặt của cô rất bình tĩnh, giống như được thoát ra từ trong l*иg chim vậy, có một loại cảm giác yên bình khác.

Phó Thần Hi nhìn góc nghiêng của cô xinh đẹp như ngọc của cô dưới ánh đèn, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

Phó lão gia tử trầm mặc hồi lâu mới buồn rầu mở miệng: “Là Phó gia chúng ta có lỗi với con.”

Thư Dạng dừng lại một chút, mỉm cười không nói gì.

Sau khi lão gia tử bình tĩnh lại, Thư Dạng nghĩ ngợi một chút liền từ biệt rồi rời khỏi.

Sắc mặt Phó Thần Hi càng khó coi hơn.

Cố Âm Ninh ấm áp nói: “Thần Hi, anh lên lầu an ủi ông nội đi, ông nội vẫn luôn rất thích Thư tiểu thư, bây giờ nhất định đang rất buồn.”

Cố Âm Ninh trước giờ vẫn luôn hiểu lòng người, Phó Thần Hi nắm lấy tay cô ta: “Anh đưa em về trước.”

Sau khi đưa Cố Âm Ninh về, Phó Thần Hi lên thư phòng nhìn thấy Phó lão gia tử đang buồn rầu pha trà.

Anh ngồi xuống giúp Phó lão gia tử, rót cốc trà nóng, giọng điệu có chút bế tắc:

“Ông à, Âm Ninh tương lai sẽ là vợ của con, cho dù là không thích, ông cũng nên đối xử tốt với cô ấy một chút.”

Phó lão gia tử cười giễu cợt: “Ban đầu lúc Dạng Dạng gả qua đây, ta cũng đã nói như vậy với cháu như thế, nó là vợ của cháu, cho dù cháu không thích nó, cũng nên đối xử với nó tốt một chút, nhưng cháu đã làm như thế nào ?!”

Phó lão gia tử bỏ tách trà xuống, ánh mắt sâu xa, giọng điệu có chút buồn bã: “Nó gả qua đây, mẹ cháu đối xử với nó hà khắc lạnh nhạt, lúc bị bệnh trong người khó chịu, không phải là nó tìm bác sĩ đến sao, Nhã Tuệ thích cái gì, vừa ý cái gì, không phải nó là người vung tiền sao!

Lần nào cháu về nhà muộn, lại không phải là nó đợi cháu, chuẩn bị cơm cho cháu sao, năm đó cháu vì Cố Âm Ninh mà đau dạ dày, nó vì hầm canh cho cháu mà bị bỏng một mảng lớn ở tay đấy thôi.”

Ông thở dài: “Lúc đó cha nó qua đời, sống nhờ ở Lâm gia, nó cũng chưa bao giờ phải làm những việc này. A Hi à, Dạng Dạng vì cháu mà làm nhiều như thế, cho cháu bất cứ thứ gì cháu muốn, nhưng cố âm ninh chỉ cho cháu húp một ngụm súp cháu đã thấy cảm động rồi sao?”

Phó Thần Hi nghe xong, hai tay dần cuộn thành nắm đấm, trong mắt dần âm u như mực.

Thư Dạng vốn dĩ không hề biết được Phó lão gia tử đã nói gì, hiếm khi cô có thể ngủ một giấc thật lâu.

Ngày thứ hai, tám giờ rưỡi, cô gọi điện thoại cho Phó Thần Hi bàn chuyện đi lãnh giấy ly hôn.

“Phó tiên sinh, nếu như tiện, làm phiền ngài chín giờ đến Cục Dân Chính, tôi đang ở cửa đợi ngài.”

Phó thần hi cầm điện thoại, lạnh nhạt nói: “Lát nữa tôi có cuộc họp, không có thời gian, đợi hai ngày nữa rồi nói sau.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Thư Dạng ngớ người, nếu như nhớ không nhầm, hôm qua cô còn đặc biệt nhắc nhở Phó Thần Hi đấy.

Quý nhân bận rộn, Thư Dạng do dự một lúc vẫn là không gọi lại, trước hết cứ đợi qua hai ngày để cho vị quý nhân này bận xong cái đã.

Lúc đi bộ về, nhớ đến chuyện của giáo sư Văn mà Lâm Lộc Khê nói hôm qua, Thư Dạng liền gọi điện thoại dự định đi thăm giáo sư.

Khi đến Văn gia, người hầu dẫn Thư Dạng đến thư phòng.

Thư Dạng còn chưa bước vào, đã nghe thấy giọng của giáo sư vang lên: “A Vũ, chuyện của em gái cậu, ta lực bất tòng tâm, trị liệu tâm lý là một chu kì dài, kiêng kị nhất là bỏ cuộc giữa chừng, sức khỏe hiện giờ của ta sợ rằng sẽ ảnh hường đến trị liệu.”

Thư Dạng ngây người, vào lúc đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: “Sức khỏe của ngài là quan trọng, nếu như có ứng cử viên phù hợp, làm phiền ngài giới thiệu cho tôi.”

Văn giáo sư vừa gật đầu thì người hầu gõ cửa rồi đẩy cửa vào: “Tiên Sinh, cô Thư đến rồi.”

Văn giáo sư vui vẻ: “Thư Dạng, nhanh đến đây.”

Thư Dạng ngẩng đầu, mới thấy rõ được dáng vẻ của người đàn ông vừa nói chuyện.

Bảy phần yêu nghiệt, ba phần ôn nhã.

Ngoại hình của anh ta thực sự rất bắt mắt.

Đường nét rất sâu, ngũ quan tinh tế, đôi mắt u ám sâu thẳm, lại có vài phần lạnh lùng lãnh đạm tựa như bóng đêm, rõ ràng khí chất nguy hiểm, nhưng lại ung dung trang nhã như một tác phẩm nghệ thuật.

Nghe có người tới, người đàn ông cũng chỉ ung dung nói tạm biệt với Văn giáo sư: “Vậy hôm khác tôi lại đến thăm ngài.”

Tim Thư Dạng khẽ run, trong long đại khái đoán ra được thân phận của người đàn ông.

Không ngoài dự đoán, cô nghe thấy giáo sư Văn bùi ngùi nói: “Nhà họ Dung quả thực là không dễ dàng, nếu tình trạng của cô bé đó cứ tiếp tục đi xuống như vậy, e rằng.....”

Quả nhiên.

Dung Dục, vị tam gia nhà họ Dung tiếng tăm lừng lẫy đó.