Chương 26: Chó ngoan không cản đường

Bận rộn cả một buổi chiều, sinh viên đến báo danh cứ nối tiếp nhau không dứt, phiếu báo danh năm nay so với năm ngoái tăng lên không ít, đám người dần giải tán cũng là lúc chạng vạng tối.

Dung Âm duỗi lưng một cái, mệt mỏi nhìn Thư Dạng: “Chị Thư Dạng, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia tử nhà em, em phải về sớm một chút, không thể cùng chị về được rồi.”

Thư Dạng gật đầu, giúp mấy bạn học bên hội học sinh thu dọn bàn ghế: “Em về đi, chỗ này của chị đoán chừng phải đến tối mới về được.”

Cô nàng lưu luyến không muốn rời đi, Thư Dạng có chút bất lực.

Sau khi đem phiếu báo danh về phòng của mình bỏ vào ngăn bàn, lúc này Thư Dạng mới từ từ chỉnh trang lại bản thân, đi ra cổng trường.

Ở cổng trường, một chiếc Maserati đậu ngay giữa cổng, thu hút sự chú ý của một đám học sinh.

Học sinh có gia cảnh tốt ở Đại học A không hề ít, nhưng cũng không phải ai cũng có thể lái Maserati đến trường.

Phó Nhã Tuệ đeo túi xách cùng với người chị em tốt của cô ta đi về phía cổng trường, vừa đi vừa nói xấu Thư Dạng, Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, mắt nhìn thẳng: “Nhã Tuệ, kia không phải là anh của cậu sao?”

Phó Nhã Tuệ hơi sửng sốt, thuận theo tay của Lâm Hiểu Hiểu mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng anh trai của mình.

Quái lạ, mặt trời mọc đằng tây đấy à?

Mặc dù Phó Thần Hi là anh của cô, nhưng cũng rất ít khi quan tâm đến chuyện của cô, cho nên, anh ấy tới trường làm gì?

Vẻ mặt của Lâm Hiểu Hiểu đầy sự hâm mộ, bắt đầu nịnh hót Phó Nhã Tuệ: “Trời ơi, Nhã Tuệ, anh của cậu đối xử với cậu cũng tốt quá rồi đấy, nghe nói làm CEO của công ty rất bận rộn, vậy mà còn giành thời gian đến đây đón em gái nữa!”

Cảm giác hư vinh của Phó Nhã Tuệ lập tức bị Lâm Hiểu Hiểu khơi dậy, cô ta cong môi, vẻ mặt đắc ý: “Hừ, đó là đương nhiên, anh tớ là một người cuồng em gái, anh ấy thương tớ nhất.”

“Trời ơi, Nhã Tuệ, tớ thật ngưỡng mộ cậu quá đi mất, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế tốt, lại có anh trai tốt như vậy....haizzz, tớ đến bây giờ vẫn chưa được ngồi Maserati đâu!” Lâm Hiểu Hiểu càng hót càng hăng, trong lòng nghĩ Phó Nhã Tuệ chắc chắn sẽ vì sĩ diện mà để cô ta ngồi xe một chút, đến lúc đó cô ta chụp vài tấm anh, kiểu gì đám bạn cấp hai cấp ba của cô ta cũng hâm mộ đến chết.

Quả nhiên, Phó Nhã Tuệ khinh thường hừ lạnh, nói: “Nhìn là biết cậu chưa trải sự đời, đợi lát nữa tớ nói anh chở cậu đi một đoạn là được rồi!”

Nói xong, Phó Nhã Tuệ liền nhấc chân, đi thẳng về phía Phó Thần Hi.

“Anh trai, sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh tới đón em thế?” cô ta cố tình nói lớn, cảm nhận được ánh mắt của bạn bè xung quanh, phó nhã tuệ liền cảm thấy bản thân trước nay chưa bao giờ được hãnh diện như thế này.

Trước kia tuy rằng ngày nào cũng có tài xế riêng đưa đón, nhưng Phó Thần Hi không cho cô ta quá kiêu căng, nhất quyết cho cô ta dùng chiếc xe cỡ 30 vạn, coi như cả trường đều biết cô ta là tiểu công chúa của Phó gia, nhưng một chút mặt mũi cũng không có!

Phó Thần Hi nhìn thấy cô ta, nhíu mày: “Sao em vẫn chưa về nhà?”

Phó Nhã Tuệ sửng sốt, cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Lâm Hiểu Hiểu, có chút tức giận, nhưng vẫn ám chỉ Phó Thần Hi cho cô ta chút mặt mũi: “Anh, anh nói đùa gì thế, anh không phải tới đón em....A! Anh trai!”

Cô ta còn chưa nói xong, Phó Thần Hi căn bản không thèm để tâm đến cô ta, bỗng nhiên sải bước lướt qua cô ta.

“Thư Dạng!”

Phó Nhã Tuệ xoay người lại liền nhìn thấy Phó Thần Hi đang chặn đường Thư Dạng.

Cho nên anh trai tám trăm năm mới tới trường cô ta một lần, vốn dĩ không phải vì cô ta, mà là vì Thư Dạng?

Cô ta trừng mắt liếc Lâm Hiểu Hiểu: “Nhìn gì mà nhìn, anh tôi lần này có việc khác, lần sau sẽ để cậu ngồi thử, có bao giờ tôi nuốt lời với cậu chưa?”

Lâm hiểu Hiểu âm thầm bĩu môi, vẻ mặt lại tiếp tục nịnh hót: “Tớ đương nhiên là tin cậu rồi, có điều anh của cậu tại sao lại tìm Thư Dạng, không phải cậu nói anh cậu rất chán ghét Thư Dạng sao?”

Phó Nhã Tuệ nhớ tới chuyện tối hôm qua, chắn là anh cô đã tin rằng Thư Dạng vượt rào, tới tìm cô ta đòi lại nhà.

Cô ta lạnh lùng cười một tiếng: “Cậu quan tâm anh tôi tìm Thư Dạng làm gì chứ? Dù sao cũng không thể cho Thư Dạng ăn quả ngọt gì được! Không bao lâu nữa, tôi sẽ danh chính ngôn thuận có thêm một ngôi biệt thự sang trọng, so với căn hộ của Dung Âm ở bên ngoài trường kia lớn hơn gấp bội!”

.........

Thư Dạng cau mày nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình

Trước khi ly hôn cô không quá hiểu người đàn ông này, ly hôn rồi cô càng không hiểu nổi, sau khi ly hôn số lần mà cô nhìn thấy hắn còn nhiều hơn cả lúc chưa ly hôn.

Hiện tại cô không hề có một chút hảo cảm nào với người của Phó gia:

“Phó tiên sinh, chó ngoan không cản đường.”

Vóc dáng của Thư Dạng so với số đông phụ nữ thì không tính là thấp, nhưng Phó Thần Hi vẫn phải cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự phức tạp: “Trước đây cô sẽ không nói mấy lời thô tục như thế.”

Thư Dạng cảm thấy có chút buồn cười, cô ngước mắt nhìn Phó Thần Hi, trong mắt không có chút dao động nào: “Phó tiên sinh, anh tới tìm tôi Cố tiểu thư có biết không? Lúc trước khi anh và tôi ở bên nhau anh vẫn luôn không ngừng nhớ đến Cố tiểu thư, sao thế, hiện giờ ở bên cạnh Cố tiểu thư rồi, trong lòng lại nhớ mãi không quên được tôi đấy à?”