Chương 8

“Muốn ôm!”

Cơ Hướng Vãn: "...!!”

Không gian rơi vào yên tĩnh, Cơ Hướng Vãn rất mơ hồ.

Buổi sáng Hề Thần với vẻ mặt cao ngạo không gì sánh được, lúc này mắt lại ngấn lệ, tủi thân vươn tay muốn ôm anh một cái.

Thế giới này quả nhiên rất vi diệu......

Mắt thấy anh đứng tại chỗ không hề động đậy, nước mắt Hề Thần lại có xu thế tích tụ lại.

Cậu đây là gả cho tên khốn kiếp gì, ngày hôm qua còn cộng phó Vu sơn* với cậu, hôm nay kéo quần lên không nhận người!

(Cộng phó Vu sơn: chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn lòng người)

Hề Thần giậm chân, chỉ vào đối phương tức giận mắng: "Đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Anh ngủ với người ta không chịu trách nhiệm, còn cùng người khác...... A!!”

Cậu mới kêu được một nửa, miệng đã bị một bàn tay lớn chặn lại.

Cơ Hướng Vãn chịu ánh mắt dò xét của mẹ, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu làm ầm ĩ cái gì vậy?”

Lại còn dám hung dữ với anh!

Hề Thần giương nanh múa vuốt thoát khỏi tay anh: "Em bị tai nạn xe mà anh còn quát em!”

Gần khách sạn Portland xảy ra tai nạn giao thông, Cơ Hướng Vãn biết.

Nhưng chủ ý quỷ quái của bình hoa nhỏ này cũng luôn luôn rất nhiều......

Cơ Hướng Vãn quan sát làn da trắng nõn của đối phương, không phát hiện vết thương thực chất gì. Mặc dù như thế khẩu khí của anh vẫn mềm mại một chút: "Còn giả bộ…”

“Đồ cặn bã!" Hề Thần đá anh một cước, "Em chính là đυ.ng mất trí nhớ thì thế nào! Dù sao đυ.ng mất trí nhớ cũng là bà xã của anh!

Hề Thần lắc lư giấy chứng nhận kết hôn trước mặt anh hai cái, vênh váo bổ sung: "Đừng nghĩ vô trách nhiệm!”

“Tôi đâu có nói không chịu trách nhiệm..." Cơ Hướng Vãn nổi gân xanh, tức giận bật cười.

Được lắm, tai nạn xe cộ mất trí nhớ, chuyện vớ vẩn như vậy thiệt thòi cho bình hoa nhỏ này có thể nghĩ ra.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Muốn ôm!" Hề Thần lại vênh váo hung hăng vươn tay với anh.

Cơ Hướng Vãn nhìn đôi cánh tay trắng nõn mềm mại này, lại nhìn vết dâu tây chằng chịt trên cần cổ trắng nõn của đối phương, cười lạnh: "Mất trí nhớ? Muốn ôm?”

“Ừ hừ!”

Không đợi Hề Thần đáp xong, bỗng cảm giác một mảnh bóng ma bao phủ lại.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xuyên qua dưới nách cậu, nâng mông cậu ôm người vào trong ngực như ôm trẻ con.

Hề Thần ngồi trên cánh tay đối phương, mông bị cơ bắp căng cứng ép đến đau đớn.

Nhưng cậu là ai?

Là chính cung có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn!

Tất cả yêu tinh phương nào đều ngoan ngoãn lui ra!

Hề Thần chịu đựng đau mông, rất đoan trang tao nhã gật đầu với bà La, lại dùng chân đá Cơ Hướng Vãn: "Không giới thiệu đây là ai sao?"

Cơ Hướng Vãn chăm chú nhìn cậu: "Cậu diễn mất trí nhớ đến nghiện rồi à?”

Tên khốn kiếp này chính là chột dạ!

Hề Thần càng đúng lý hợp tình, đưa tay bóp chặt cơ bắp rắn chắc của đối phương: "Nói mau!

Cơ Hướng Vãn hít vào, thở ra, để cho ngọn lửa đang bùng lên trong lòng bình ổn lại.

Anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh trầm ổn trước sau như một: "Đồng chí Hề Thần, đây là mẹ tôi, bà La. Thông thường mà nói - -”

Thở ra lần nữa, Cơ Hướng Vãn rốt cuộc lộ ra một nụ cười lạnh lùng:

“Cũng là mẹ chồng cậu.”

Mẹ chồng.

Mẹ chồng!

Hề Thần đầu tiên là gật gật đầu, chờ sau khi kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trở nên đỏ rực, quả thực hận không thể đào ba thước đất rồi chôn mình vào trong đất an nghỉ.

Hắn vừa rồi đang làm gì a a a!

Gặp mặt trưởng bối không chào hỏi, còn ngốc vô cùng để cho người ta giới thiệu!

Hề Thần cũng không thể đúng lý hợp tình ở yên trong lòng Cơ Hướng Vãn, cậu sốt ruột đá trái đạp phải, ý bảo Cơ Hướng Vãn thả mình xuống.