Chương 7

Ký Phi Dương còn đang vui vẻ nghi hoặc: "Sao vậy? Thần Thần nhà chúng ta xấu hổ rồi?”

Ánh mắt Hề Thần như có điện, khí thế như cầu vồng nhìn chằm chằm phía trước: "Bắt gian.”

*

Cơ Hướng Vãn chờ ở trước cửa khoa, ôm ngực ngồi trên ghế chờ. Đường nét sườn mặt của anh lưu loát, trong mắt như có sương giá kết không tan, làm cho người ta nhìn lên cũng không dám tiếp cận.

Thời gian tiến hành kiểm tra thông thường cũng không mất bao lâu, rất nhanh La An Yến đã đi ra.

“Thế nào?” Cơ Hướng Vãn hỏi bác sĩ.

Anh cao hơn một khoảng lớn so với bác sĩ, cảm giác áp bách khiến trán bác sĩ thấm ra chút mồ hôi nhỏ: "Không cần lo lắng, Cơ phu nhân bảo dưỡng rất tốt, thân thể vô cùng khỏe mạnh. Nhớ định kỳ đến kiểm tra lại là được."

La An Yến chủ động nắm lấy tay con trai, sau khi đi ra nhẹ giọng oán giận: "Con xem con, đã kết hôn rồi sao vẫn còn là một tảng băng lớn, đến lúc đó làm sao ở chung với Thần Thần đây?"

Nhắc tới Hề Thần, Cơ Hướng Vãn hơi mím môi, anh nói: "Mẹ, con không hiểu.”

La An Yến tự nhiên biết con trai mình "không hiểu" ở chỗ nào, trừng mắt liếc anh một cái: "Lúc ấy nhà họ Hề vì cái hạng mục kia mà đề xuất đám hỏi, mẹ và cha con vốn đều muốn từ chối. Kết quả vừa thấy Thần Thần, mẹ đã biết chỉ có đứa nhỏ này trị được con! Mẹ con xem người chuẩn nhất, con vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ đúng không, cưới đứa nhỏ này tuyệt đối là phúc phận của con!"

Đối mặt với mẹ của mình, cho dù là cá sấu thương nghiệp bình thường sát phạt quả quyết cũng không dám tranh luận, thế nhưng anh mím môi, hiển nhiên không cảm thấy cưới một bình hoa nhỏ tác oai tác quái là "Phúc phận" cái gì.

La An Yến nhìn thấy vẻ mặt đối phương không phục, bà liên tục mở miệng: "Con cũng không nhìn xem hiện tại con đã 28, nếu không kết hôn còn có người muốn con sao?”

Cơ Hướng Vãn bị bà La lải nhải đau đầu, dứt khoát không mở miệng nói chuyện.

Nhưng La An Yến cũng không định buông tha anh, truy vấn: "Đúng rồi, hôm qua con và Thần Thần ở chung thế nào?”

Nói đến đêm qua, yết hầu Cơ Hướng Vãn lăn lộn, thấp giọng: "... Cũng được.

"Vậy là tốt rồi, mẹ nói này con lớn hơn vài tuổi so với Thần Thần, phải cưng chiều con nhà người ta biết không?”

Lời nói của La An Yến bị người đột nhiên xuất hiện trong góc cắt ngang.

Vóc dáng người chắn trước mặt bọn họ không cao, quần áo trên người nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại đặc biệt tuấn tú. Trong mắt hắn hàm chứa sự giận dữ, đang chống nạnh nhìn bọn họ bên này.

Mấy tên vệ sĩ nhận ra đối phương đang tức giận, cảnh giác che trước người La An Yến.

Bà La bị cận thị nhẹ, bà nghiêng đầu nhìn một hồi, rốt cuộc nhận ra đứa nhỏ có hơi chật vật trước mắt:

Ấy, đây không phải là Thần Thần nhà bọn họ sao?

Bình hoa nhỏ đang thịnh nộ nhìn chằm chằm tên khốn kiếp nào đó không chớp mắt, nhìn nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp tựa như lưu ly có chút nước mắt.

“Ông xã!”

Cơ Hướng Vãn: "...???”

Dáng vẻ này của cậu ai thấy cũng thương, giống như người bị nhìn chằm chằm thật sự làm chuyện gì đó không thể tha thứ.

Vài tên vệ sĩ nhìn nhau, trong mắt nhau thấy được do dự.

Đây là...... mùi vị bát quái?

Tầm mắt bà La cũng đi theo con dâu thân ái của bà, chậm rãi chuyển hướng về phía con trai nhà mình.

Cơ Hướng Vãn bị mấy đôi mắt đánh giá từ trên xuống dưới mà mi tâm nhảy lên, hai tay ôm ngực chăm chú nhìn bình hoa nhỏ trước mặt, định nhìn xem rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì.

Chỉ thấy đối phương hít hít mũi, chớp động đôi mắt dùng sức nghẹn nước mắt trở về. Sau đó ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình vươn tay về phía anh: