“...Sao lại như vậy chứ?”
Đối diện với đôi mắt đen láy của cô, phó tổng gần như đổ mồ hôi lạnh, liền nhanh chóng giải thích: “Đây đều là vấn đề của công ty, tất nhiên chúng tôi sẽ đối xử công bằng.”
Lâm Quý không cho rằng công ty chết tiệt này sẽ đối xử công bằng với cô, bằng không sao hai năm nay không thấy gặp mình.
Chỉ là, bản hợp đồng này điều kiện quả thực rất tốt, cô muốn nhanh chóng hủy hợp đồng với công ty, còn về việc có người cảnh cáo sau lưng cô hay không thì cô cũng không quan tâm.
Cô lười vạch trần lời nói dối của ông ta, liền lấy bút ký tên.
Hợp đồng chia thành hai bản, từ giờ cô với công ty này không còn bất cứ liên quan gì nữa.
Lâm Quý thoải mái bước ra khỏi công ty, cô luôn cảm thấy trên người mình lại mất đi một tầng xiềng xích vô hình khác, khiến tâm hồn cô nhẹ nhõm rất nhiều.
Một trong những vấn đề quan trọng trong đầu cô đã được giải quyết, Lâm Quý cũng không vội về nhà, cô cầm trong tay cốc trà sữa nóng vừa mua, chậm rãi đi dọc đường phố.
Nói đi nói lại thì cũng có chút buồn cười, nhờ có thân phận nữ phụ mà cô từ nhỏ đã không có bạn bè, có vẻ như đây là cách duy nhất để nâng cao vị thế của Lâm Tinh.
Trên đường có người đi đi lại lại, nhưng lại không có ai để cô có thể chia sẻ cảm xúc trong lòng, Lâm Quý đứng đó một lúc, không để ý rằng mình đã trở thành một bức tranh trong mắt của một người cách đó không xa.
Cố Băng Thư nhìn cô gái đối diện, trong mắt đột nhiên sáng lên: “Này, anh Phó, anh nhìn xem, cô gái kia nhất định là một mỹ nhân. Haiz, không đóng phim thì thật là đáng tiếc mà.”
Giọng điệu của hắn quá kích động đã làm phiền đến người đàn ông đang nhắm mắt ngồi bên cạnh, vì vậy hắn liếc mắt theo phương hướng Cố Băng Thư chỉ, sau đó không thể rời mắt được.
Cô gái mặc áo khoác gió sáng màu, mái tóc đen tuyền xõa ngang vai, đội mũ lưỡi chai, khi uống trà sữa cô chỉ tháo nửa chiếc khẩu trang, để lộ đôi lông mày thanh tú cùng với nửa khuôn mặt.
So với hôm nhìn thấy cô ấy, da dẻ có vẻ hồng hào hơn, chỉ là vẫn gầy như vậy.
Phó Duật nghĩ.
“Nhìn tôi này, anh Phó là người giữ khoảng cách với phụ nữ, để tôi nói cho anh biết…ừm anh Phó?”
Cố Băng Thư thở dài, sau đó mới ý thức được người bên cạnh chưa từng cùng hắn nói chuyện, lại phát hiện ra Phó Duật đang ngẩn người nhìn ra hướng hắn chỉ.
“Anh Phó?” Cố Băng Thư chỉ cảm thấy hình như bản thân đã phát hiện ra điều gì đó dị thường, trợn to hai mắt, “Anh Phó, anh đừng dọa tôi vậy chứ?”
Nói đến đây, Phó Duật có thể coi là hình mẫu của thế hệ trẻ, anh ta sớm đã nắm giữ quyền lực của gia tộc trong tay, những thứ anh ta tiếp xúc cũng không cùng cấp bậc với người khác.
Bình thường con người này rất nghiêm túc, chỉ đứng đó cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, Cố Băng Thư không ngờ rằng anh ta cũng có lúc ngẩn người như vậy.
Phó Duật thấy vậy liền bình tĩnh lạnh nhạt nhìn Cố Băng Thư một cái: “Nếu thấy hợp thì mau đi ký hợp đồng với người ta đi.”
“Ồ…” Cố Băng Thư gật đầu, hắn cảm thấy dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó khác thường, rẻ tiền nói: “Ta nói này anh Phó, có phải anh ưng người ta rồi đúng không, ngại đi nên mới bảo tôi đi chứ gì?”
Người đàn ông hơi nhướn mày, không trả lời mà chỉ nói: “Anh có đi không đây?”
Cố Băng Thư ngậm miệng: “Được được được, tôi đi, ngài ngồi đây đợi nha!”
Hắn có một công ty giải trí dưới quyền, lúc rảnh rỗi thì lôi kéo người vào công ty, cho dù hôm nay Phó Duật không nói gì thì hắn cũng phải tìm cố gái đó.
Cửa xe cứ mở ra rồi lại đóng, ông chủ không có lệnh rời đi nên tài xế vẫn tiếp tục đỗ xe bên đường, may mắn là chỗ này có chỗ để xe.
Đứng bên đường có chút lạnh, sau khi những suy nghĩ lộn xộn trong lòng được giải quyết, Lâm Quý đeo khẩu trang chuẩn bị bắt taxi về nhà.
Vừa bấm vào trang taxi, Lâm Quý phát hiện ra có người chạy tới trước mặt mình, che khuất tầm nhìn của cô.
“Xin, xin chào!”
Cố Băng Thư sợ Lâm Quý biến mất trong đám người đông đúc nên nhanh chóng chạy qua, lời nói có chút thở dốc.
“Xin chào cô, tôi tên Cố Băng Thư, không biết cô có hứng thú với việc làm diễn viên không?”
Nghe thấy cái tên này, Lâm Quý ngước mắt lên, có chút kinh ngạc.
Người trước mặt cô có đôi mắt lãng tử, mặc bộ vest chỉnh tề, quả thực chính là người cô đã thấy trên báo.
Lâm Quý kiếp trước không gặp phải chuyện này vậy nên cô có chút khó hiểu, người này danh tiếng không tệ, thái độ cũng thân thiện: “Tôi đã là diễn viên rồi.”
Chỉ là không được nổi cho lắm.
“A?” Cố Băng Thư có chút thất vọng, trong lòng đau xót vì mất đi một hạt giống tốt, “Cô ở công ty nào vậy?”
“Chấm dứt hợp đồng rồi.” Trước khi hắn hỏi, Lâm Quý nói: “Tôi tên Lâm Quý.”
Nói đến đây, Cố Băng Thư quả thực có chút ấn tượng, khó trách hồi nãy hắn nhìn có chút quen mắt, có lẽ trước đó hắn từng nghe về một vài tin đồn có liên quan đến cô.
Nhưng trong giới giải trí này, đúng hay sai, Cố Băng Thư đều tin tưởng vào tầm mắt của chính mình, nhìn thấy Lâm Quý, anh không nghĩ cô là người trong những tin đồn kia, nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm vì cô đã chấm dứt hợp đồng.
“Không sao không sao, chẳng phải cô đã chấm dứt hợp đồng rồi sao? Đây là danh thϊếp của tôi, nếu cô muốn đến công ty tôi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Cố Băng Thư trước giờ chưa từng ép buộc người khác, vậy nên hắn giao quyền lựa chọn cho Lâm Quý.
Lâm Quý do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy: “Được, cảm ơn!”
Trong túi vẫn còn bản chấm dứt hợp đồng hồi nãy, Lâm Quý vừa mới thoát khỏi công ty chết tiệt đó, tạm thời không muốn ký thêm hợp đồng nào nữa, nhưng nếu đó là ý tốt thì có thể chấp nhận, dù gì thì sau này có thể cô vẫn phải dính dáng với nghề này.
“Hoan nghênh cô đến tìm tôi!”
Trước khi tạm biệt rời đi, Cố Băng Thư không quen quay đầu vẫy tay hô to khiến người đi đường xung quanh chú ý.
Lâm Quý nhét danh thϊếp vào túi, không khỏi mỉm cười.
Cô thấy Cố nhị thiếu gia bước vào chiếc ô tô màu đen đậu bên kia đường, khi mở cửa ra, cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đôi mắt và lông mày rũ xuống.
Không biết là cố ý hay vô tình, Lâm Quý cảm giác người đó dường như đang nhìn về phía mình, sau đó xe bắt đầu rời đi.
Cô không suy nghĩ nhiều, mở điện thoại ra tiếp tục hành động trước đó, cốc trà sữa trên tay tỏa ra hơi ấm nhàn nhạt.
Chắc là ảo ảnh rồi.