Chương 3: Không Chỉ Là Anh Trai Của Cô.

Những người cho rằng họ đã nắm giữ một địa vị quyền thế, chỉ quan tâm đến sự hưởng thụ của bản thân, nên khi bỏ thuốc cho Lâm Quý, họ hoàn toàn không màng đến tác dụng phụ của thuốc, sau nhiều ngày nằm viện Lâm Quý mới dần dần hồi phục.

Mấy ngày đầu, cô vẫn còn mơ hồ, sau khi khỏe lại mới biết mình đang nằm ở bệnh viện tư nhân, người đưa cô đến đây đã trả tiền viện phí từ ngày đầu tiên đến bệnh viện rồi, rõ ràng là muốn cô ở đây dưỡng bệnh thật tốt.

Lâm Quý không phải kiểu người thích mắc nợ, cô vốn tưởng rằng khi người này đến cô sẽ cảm ơn và trả lại tiền, nhưng cuối cùng người này lại chưa đến dù chỉ là một lần.

Lại không biết phải nói gì với anh ấy.

Bệnh viện tư nhân bảo mật rất tốt, Lâm Quý rất ít khi ra ngoài, tính đi toán lại thì khoảng thời gian nằm viện lại là khoảng thời gian cô yên tĩnh nhất.

Không có sự phiền nhiễu của quản lý, cũng không có anti quấy rầy.

Nếu như không nhận được cuộc gọi điện thoại đó.

“Mai là ngày giỗ của mẹ, em về một chuyến đi.”

Đầu dây bên kia điện thoại âm thanh lạnh lùng, cho dù nói chuyện đến lúc này, cũng không có chút dịu đi.

Lâm Bắc luôn đối xử với cô như vậy trong suốt những năm qua, rõ ràng là anh trai ruột của mình nhưng lại đối xử với con gái của tiểu tam tốt hơn mình, lúc trước Lâm Quý rất buồn bã.

Nhưng bây giờ khi nghe lại giọng điệu này cảm thấy đã quen rồi, trong lòng không còn gợn sóng.

Điểm yếu duy nhất của cô chính là người mẹ đã mất, Lâm Quý không chút do dự: “Được, em sẽ về.”

Cô nói xong liền cúp máy, không đợi phản ứng của đối phương.

May mắn thay cơ thể cô đã gần như hồi phục, sau một vài cuộc kiểm tra, Lâm Quý đã được bác sĩ đồng ý cho xuất viện.

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Quý chợt nhớ ra thân phận của mình, nghĩ rồi liền rẽ vào một cửa hàng bên cạnh bệnh viện mua chiếc mũ và khẩu trang để đeo lên.

Cô ấy còn chưa được “nổi tiếng” như 3 năm sau, nhưng cô ấy không muốn gặp phải chuyện ngoài ý muốn vào lúc này, vậy nên cô làm một vài cải trang cơ bản.

Con đường về nhà vẫn quen thuộc, nhưng giờ đây khi Lâm Quý nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ lại là một trạng thái rất khác.

Cuối cùng khi đến được khu biệt thự, taxi không được phép vào, vậy nên Lâm Quý xuống xe và đi vào.

Cô không có tài xế riêng như Lâm Bắc và Lâm Tinh, sau khi trưởng thành cô cũng không thường xuyên về đây, may mắn là nhân viên bảo vệ ở cổng vẫn nhớ cô nên đi vào cũng không có vấn đề gì.

Biệt thự không xa, Lâm Quý đi đến đó cũng không tốn quá nhiều sức, nhưng lại không hiểu sao lại chậm như vậy, thật sự là không muốn về căn nhà đó hay nói cách khác là không muốn gặp mặt những con người đó.

Trở lại biệt thự nhà họ Lâm, khi thấy cô mở cửa bước vào, bắc Hạ có chút ngạc nhiên: “Đại tiểu thư về rồi sao? Sao không nói trước với tôi, để tôi cho người đi đón cô.”

Mẹ của Lâm Tinh là tiểu tam, bình thường bà ta rất ghét danh hiệu đại tiểu thư, trong nhà cũng chỉ có bác Hạ mới dám gọi Lâm Quý như vậy, tính ra ông cũng là một trong số ít người luôn duy trì thiện ý đối với Lâm Quý.

“Cảm ơn bác Hạ, đường này gần, cháu đi bộ vào cũng không tốn quá nhiều thời gian.” Lâm Quý kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng “Vậy cháu xin phép vào trước nhé.”

“À, được.” Bác Hạ vui vẻ tưới hoa, không biết có phải là lỡ miệng hay không lẩm bẩm nói : “Hôm nay nhị tiểu thư không ở nhà….”

Lâm Quý biết ông ấy có ý tốt nhắc mình, trong lòng thầm cảm ơn, liền đi vào trong nhà.

Phòng khách không có người ngoại trừ vài người hầu, Lâm Quý đúng là không có ở nhà, năm nào cũng vậy, cô đã quen với điều đó.

Phòng của Lâm Quý ở tầng 3, khi đi qua phòng sách ở tầng 2 cô chạm mặt người đi ra từ trong đó.

Lâm Bắc nhìn Lâm Quý, không thể phân biệt rõ được là hạnh phúc hay tức giận, cuối cùng nhẹ nhàng nói : “Thế nào, lâu rồi không về nhà, đến cả anh trai cũng không thèm gọi một tiếng sao.”

Người ta thường nói sau khi trải qua một trận bệnh nặng sẽ suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng Lâm Quý còn nghiêm trọng hơn thế này, cô thật sự đã chết một lần, khi gặp lại người thân thuộc nhất, dường như cô cũng không quan tâm cho lắm.

Cô trầm ngâm một lúc rồi cười : “Chỉ là không muốn gọi thôi.”

Anh là anh trai của cô, nhưng lại không phải là anh của một mình cô.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, người mà anh tin tưởng nhất cũng chỉ là Lâm Tinh mà không phải là cô.

Cô trước đây có rất nhiều chỗ nghĩ không hiểu, nhưng hiện tại bây giờ cô không muốn tiếp tục băn khoăn nữa.

Mai là ngày giỗ của mẹ, cô không muốn cãi cọ với anh vào lúc này, nói xong câu đó, cô quay người chuẩn bị về phòng.

“Lâm Quý, ý của em là gì?” Giọng nói của Lâm Bắc vang lên sau lưng cô, rõ ràng là rất tức giận: “Em dựa vào đâu mà lúc ở nhà, đối xử tệ bạc với Tinh Tinh cũng không sao, nhưng anh là anh trai của em!”

“Em biết.” Lâm Quý nhún vai thản nhiên cười nói : “Nhưng như vậy thì đã sao chứ?”

Trước khi cô tỉnh lại, trái tim cô đã tan nát, Lâm Quý hiểu rõ điều đó nên cô càng không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.

Cô sợ rằng nếu ở lại sẽ xảy ra một trận cãi vã không cần thiết, Lâm Quý bước nhanh vào phòng mà không thèm quay đầu lại nhìn, sau đó đóng và khóa cửa lại.

Lúc cô không có ở nhà, bác Hạ chắc cũng để ý đến căn phòng này, thỉnh thoảng sẽ kêu người vào quét dọn, vậy nên căn phòng khá sạch sẽ ở một đêm cũng không có vấn đề gì.

Lúc cô xuất viện đã là buổi chiều rồi, bây giờ là đầu xuân, ánh mặt trời ở kinh thành cũng không qua quá gắt, lúc này mặt trời ẩn trong mây mù, chỉ để lại một chút ánh sáng, vừa vặn lọt vào qua cửa sổ.

Lâm Quý ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ, mở Weibo mà cô đã bỏ bê từ lâu.

Tốc độ làm việc của cục cảnh sát vẫn rất nhanh, nhưng giữa chừng phải giải quyết một số thủ tục, sau khi tham khảo ý kiến của Lâm Quý, Weibo chính thức đã công bố việc hôm đó là những người đó làm.

Rõ ràng đó chỉ là một thông báo đơn giản, bên dưới không biết xảy ra chuyện gì, lại xuất hiện một số người được gọi là người trong cuộc nói rất rõ ràng.

[Chậc, cái công ty này, cái họ này, có thể sánh bằng chắc cũng không nhiều đâu?]

[Là những gì tôi nghĩ sao, là quản lý LG sao?]

[Trả lời: Đúng vậy.]

[Người quản lý như vậy thì cô ta chắc cũng không sạch sẽ gì, ruồi không đậu vào quả trứng nguyên vẹn đâu?]

[Phẫu thuật thẩm mỹ? Cút ngay ra khỏi giới giải trí đi!”

[.......]

Có rất nhiều bình luận ở hàng đầu tiên, nhưng những bình luận có ý tốt thực sự không nhiều.

Tâm trạng Lâm Quý rất bình tĩnh, thậm chí cô còn muốn cười, so với kiếp trước thì hiện tại cũng chỉ là bình thường, căn bản là không đáng làm cô phải để tâm.

Những bình luận sau đó có lẽ cũng giống nhau, vậy nên cô thậm chí còn không thèm nhấp vào, cô chỉ đơn giản là thoát nó ra thôi.