Chương 8: Đều Là Báo Ứng

“Ông già, ông sống đến 90 tuổi, từ có con trai ông lập tức tê liệt trên giường, con cháu bất hiếu đều là báo ứng của ông. Sự giàu có bất chính đó còn lâu mới bị ông nuốt chửng. Đã đến giờ, đi thôi, đến bên kia chịu khổ gấp bên này ngàn lần, ước chừng 500 năm, phải chịu đựng cho tốt nhé.”

Nghe xong, miệng ông lão mở to, đôi mắt trợn tròn, hai chữ sợ hãi viết trên mặt rồi tắt thở.

“Đáng chết! Ông già chết tiệt không để lại tiền cho tao, còn để lại một khoản nợ mệnh! Mẹ kiếp!” Bố San San đấm một đấm vào tường, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận.

“San San, thầy này là ai? Có phải nhà họ Lục bên kia? Mau để thầy cứu mẹ! Mẹ còn trẻ, mẹ không muốn chết!”

Mẹ San San nôn nóng tới gần San San, duỗi tay định kéo San San, nhưng ánh mắt San San lại nhìn bà ta như một tai họa ghê gớm, liên tục lui về phía sau, hét lớn: “Mẹ, đừng đến đây, tránh xa con ra!”

Cách đây không lâu, mẹ San San đã bỏ ra rất nhiều tiền để tìm người trong nhà họ Lục, lúc đó bà ta đã bị bệnh, thuốc theo chỉ định của bác sĩ chỉ có thể kéo dài tuổi thọ cho bà ta, bác sĩ cũng không thể nói có thể kéo dài được bao lâu.

Vấn đề không thể giải quyết theo y học, vậy chọn cách huyền học, nhà họ Lục làm phép cho bà ta một lá bùa, thu 50 vạn, cho đến nay vẫn còn sống và khỏe mạnh, nhưng gần đây bà ta phải nhập viện vì cảm lạnh và sốt cao liên tục, bà ta sợ chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Bố San San đá mẹ San San, hung ác nói: “Đồ mặt hàng không biết xấu hổ nhà cô, nếu không phải ông già nói ly hôn ông ta chết cũng không nói cho tôi tài sản ở đâu, tôi đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà! Mẹ nó, bị ông già đáng chết này lừa rồi!”

Mẹ San San, một cái suy yếu người bệnh không có sức đánh trả, con cái bà ta cũng không ai ngăn chồng lại, chỉ biết cuộn tròn trên mặt đất ôm đầu bị chồng đánh.

Người một nhà này, không ai đắm chìm trong nỗi đau về cái chết của ông lão, người đàn ông đứng đầu gia đình đánh vợ không dừng, ba đứa con và con dâu mỗi người đều có mục đích riêng hai mặt nhìn nhau.

San San cầm điện thoại đang phát sóng trực tiếp chạy ra phòng bệnh, tìm được một cái an tĩnh góc hỏi Ngu Cận: “Thầy, ông nội em có phải hay không sẽ khiến cả nhà chết không tử tế?”

[Chủ phòng cũng nói, tai họa con cái đồng thời con cái không thuận lợi, ăn bánh trên máu người khác nhiều năm như vậy, còn muốn sống tốt? Cô xứng à!]

[Tôi nhìn tướng mạo cả nhà cô, mỗi người đều giống lão cóc ghẻ kia, không giống người tốt, quả nhiên, một đám chết tay sai, kẻ gϊếŧ người! Chết hết cho tôi!]

Khu bình luận rất nhiều người đã đào ngũ Ngu Cận, mắng chửi độc ác với San San.

Ngu Cận trả lời: “Đúng vậy, tôi đã nói với em, lúc nhà em không có tiền, tai họa sẽ tìm tới em, nhà em không ai có đầu óc kiếm tiền, ba đời duy trì lối sống xa hoa, chỉ ra không vào, bố em còn nợ vài trăm vạn tiền cờ bạc, chỉ chờ ông em tắt thở cầm tài sản tới tay, vì để lừa dối ông tỏ lòng hiếu thảo.”

“Em gái, số dư tài khoản của em với hai ngàn tôi trả lại, chắc khoảng chừng hơn 3000 tệ ha? Cụ thể là 3142.”

San San mở ví WeChat nhìn thoáng qua, trên mặt tỏ vẻ khó chịu, dưới sự ồn ào của cư dân mạng đưa chiếc điện thoại trái cây nhắm ngay màn hình di dộng, quả nhiên là con số đó.